31 thg 7, 2014

MỘT NGÀY Ở BỆNH VIỆN! của Phương Bích thứ năm 31/7/2014.



Vốn dĩ không ai muốn dồn kẻ phạm tội vào chân tường, nhưng rốt cục nó nhâng nháo quá thì không thể chín bỏ làm mười được. Nếu bỏ qua lần này, kẻ phạm tội sẽ vẫn nhởn nhơ, và danh sách nạn nhân sẽ tiếp tục ngày một dài hơn.

Tôi xin tóm tắt câu chuyện, rằng ngày 21/7/2014, nghe chị Sông Quê (nick trên facebook) rủ đi thăm 2 bác dân oan đang nằm trong bệnh viện Hà Đông. Tôi và chị SQ vào đó, hỏi thăm hoàn cảnh, lý do nằm viện, rồi thay mặt bà con trong và ngoài nước đã quyên góp, biếu hộp sữa, phong bì….

Trưa về hỉ hả khoe với cả làng facebook, chưa tạnh nụ cười đã nghe hung tin, phong bì của một trong 2 bác dân oan đã bị y tá “trấn lột” ngay trong bệnh viện, ngay sau khi mấy chị em tôi vừa rời khỏi đó. Thật là tức muốn ói máu. Đồng tiền sạch là đồng tiền thấm mồ hôi, nước mắt. Cầm nó đôi khi thấy vừa thẹn, vừa nghẹn trong lòng, cho dù đó là để giúp những mảnh đời bất hạnh, mấy chục năm nay vất vưởng trên con đường đi đòi công lý. Vậy mà có kẻ lại cướp của họ thì bảo không sôi máu sao được? Tôi lập tức loan báo tin tức. Dân mạng sôi sục, đòi phải làm cho ra nhẽ vụ này.

Tin ban đầu do nạn nhân gọi điện mách cụ bà Lê Hiền Đức. Bà Đức liền gọi điện cho Sở y tế. Sở y tế lại gọi điện xuống bệnh viện. Bà Đức bảo, nhất định  không “tha”  vụ này.

Ngay ngày hôm sau, bệnh viện đã họp kiểm điểm, rút kinh nghiệm và hứa sẽ trả tiền cho nạn nhân. Tôi thì tin tưởng cụ Đức mà đã ra tay, thì nhất định gạo xay ra cám. Cả tuần mải mê lo chuyện dân oan chỗ nhà tôi, đến hôm qua, bà Lê Hiền Đức thông báo, họ hẹn sáng thứ 2 sẽ trả tiền cho nạn nhân, với điều kiện có bà và chị em tôi chứng kiến, có xin lỗi đàng hoàng.

Sáng nay mấy chị em tôi và cụ bà Lê Hiền Đức vào trụ sở tiếp dân ở Hà Đông trước, để chuyển 2 tạ rưỡi gạo cho bà con dân oan. Nhận gạo, giao gạo, giả tiền xong xuôi là cả “đoàn” sang bệnh viện Hà Đông (có thêm cô Mai và bà Quấy cùng là dân oan Bình Dương với nạn nhân là ông Nguyễn Văn Lãnh).

Ban đầu, khi tôi đưa tin, cư dân mạng sôi sục đòi tìm bằng được tên và ảnh  nữ y tá lấy tiền của ông Lãnh. Nhưng tôi nghe nói bệnh viện đã nghiêm túc họp kiểm điểm, rút kinh nghiệm sâu sắc và Công đoàn bệnh viện, cũng như đại diện Khoa và Bệnh viện đã trực tiếp gặp ông Lãnh để xin lỗi. Thực lòng tôi nghĩ cũng để họ còn giữ chút thể diện, nên tôi sẽ không truy tìm ảnh và tên của nữ y tá đã trấn lột tiền của ông Lãnh, cũng như không tố cáo bệnh viện nữa.

Mấy chị em tôi đứng chờ bà Đức đi tìm người có trách nhiệm. Nhưng người có trách nhiệm ở đây được giấu kỹ không kém nguyên thủ, hoặc do người chỉ đường thiếu tận tình nên hỏi thăm khá vất vả. Trong khi lộn ra cổng để đi tìm người có trách nhiệm, đoàn chúng tôi gặp rắc rối với cánh bảo vệ, vì họ không chịu chỉ mà cứ bảo chúng tôi vào phòng...tiếp dân!

Bà Đức vốn nóng tính, thấy mấy tay bảo vệ trẻ ranh tỏ ra hỗn xược, thì bắt đầu to tiếng. Một bảo vệ nam béo tròn, lớn tuổi, đầu húi cua, không đeo biển hiệu, ra sửng cồ với chúng tôi, đòi đuổi chúng tôi ra cổng. May sau đó có người chỉ cho chỗ người có trách nhiệm, là phó giám đốc bệnh viện đã hẹn với bà Đức đang họp giao ban. Sơ suất của bà Đức là chỉ hẹn chung chung, chứ không hẹn chính xác giờ. Mà sáng thứ 2 nào, bệnh viện chả giao ban? Trong khi chúng tôi đứng chờ ở ngoài phòng họp, cánh bảo vệ lại ra gây sự tiếp, cứ bắt chúng tôi vào phòng tiếp dân, không cho chúng tôi chờ ở ngoài vỉa hè. Cho đến khi tay phó công an Phường mặc thường phục xuất hiện, thì thái độ của cánh bảo vệ mới hơi chùng xuống. Đến khi ông phó giám độc xuất hiện nữa thì cánh bảo vệ đột nhiên trở nên nhã hẳn. Đưa chúng tôi lên buồng tiếp dân tầng 2, pha nước, dâng trà rất cung kính, rõ là mát cả ruột, chả bù cho lúc nãy, nóng bức quá thể.

Ban đầu đôi bên cầu thị lắm, cứ khen nhau suốt, nhưng mãi chả vào vấn đề. Loanh quanh đến phát sốt cả ruột, rốt cục, chúng tôi nhận ra là chúng tôi bị lừa!

Sự thể là thế này. Khi biết ông Lãnh được giúp cái phòng bì 1 triệu, lúc chúng tôi vừa rời khỏi đó, một cô y tá lớn tuổi  đi vào buồng, thò tay vào túi áo ông Lãnh, nhón lấy cái phong bì và bảo, để tạm ứng viện phí! Có tiền thì có thuốc. Không có tiền thì xuất viện sớm.

Mặc dù ông Lãnh phản đối, bảo đây là tiền để ông về quê, còn tiền viện phí thì 2 rưỡi chiều sẽ có người đem đến nộp, cô y tá này cứ cầm cái phong bì 1 triệu đi thẳng. Ông Lãnh bức xúc bèn gọi cho bà Lê Hiền Đức. Bà Đức cũng rất phẫn nộ, làm um lên, gọi điện cho cả Sở Y tế và công an Quận. Ngay hôm sau, ngày 22/7/2014, nghe nói bệnh viện đã tiến hành họp, kiểm điểm về việc này. Còn ông Lãnh, ngoài việc điều trị, ông còn được bệnh viện “khoản đãi” mỗi ngày 2 bữa cơm miễn phí. Nhưng bệnh viện lại lập phiếu thu tiền tạm ứng viện phí, nhằm để hợp thức hoá cái vụ trấn lột phong bì tiền từ thiện. Bà Đức bảo ông Lãnh đòi cái phiếu thu tiền gốc, thế mà bệnh viện cũng cho !!! Tuy nhiên việc này lại càng chứng tỏ giấu đầu thì hở đuôi, cái biên lai gốc (mẫu năm 2012) lẽ ra do phòng tài vụ phải lưu giữ này, lại không có chữ ký của người nộp là ông Lãnh.

Chúng tôi thì yêu cầu rõ ràng thế này. Phải tách ra làm 2 vụ việc.  Tiền viện phí hết bao nhiêu, ông Lãnh sẽ đóng bấy nhiêu. Nếu được miễn phí thì cảm ơn. Còn 1 triệu kia phải trả lại cho ông Lãnh, và phải xin lỗi ông trước sự chứng kiến của bà Đức. Nhưng ông phó giám đốc bệnh viện tuy có vẻ hiền lành, lại tỏ ra thiếu thành thật và trước sau vẫn cố né cái vụ trấn lột. Khi ông ấy bảo, bệnh nhân nào khi cấp cứu cũng được điều trị, chúng tôi chứng minh ngay là ông ấy nói láo, rằng chỉ sau khi việc trấn lột tiền bị phát giác, thì bệnh viện mới điều trị cho ông ấy. Còn từ tối thứ sáu cho đến hết ngày chủ nhật, ông Lãnh không hề được chăm sóc y tế.  Đến  sáng thứ 2, ông mò ra ngoài phòng bệnh thì lại bị ngất xỉu, bấy giờ bệnh viện mới cho ông thở oxy. Tiếp đó là vụ chúng tôi vào đưa quà... Nhưng ngay cả việc tạm ứng tiền viện phí, phải do bệnh nhân hoặc người nhà tự xuống phòng tài vụ nộp tiền, được lưu giữ liên 2 đàng hoàng, chứ không phải người của khoa điều trị thò tay vào túi bệnh nhân để thu tiền như thế.

Ông phó giám đốc nói sẵn sàng xin lỗi bà Đức. Nhưng chúng tôi bảo, ông chả có lỗi gì với bà Đức mà phải xin lỗi. Người nào lấy tiền của ông Lãnh thì xin lỗi ông Lãnh rồi trả tiền, thế là xong. Chúng tôi đảm bảo chấm dứt mọi việc tại đây.

Có bấy nhiêu thôi mà quanh co đến tận trưa. Tôi quên không kể, cùng tiếp chúng tôi có phó công an phường Quang Trung và một tay an ninh nữa. Trong khi nói chuyện, tay an ninh kia cứ chĩa cái điện thoại vào chúng tôi. Lúc giải lao, tôi bảo trách nhiệm của công an là điều tra, thu thập chứng cớ, như từ nãy anh quay phim và ghi âm chúng tôi ấy. Nhưng lạ là khi kết tội, thì công an lại không hề đưa ra chứng cớ đó, thậm chí tìm mọi cách thủ tiêu chứng cớ do người dân thu thập được. Tay an ninh chỉ cười.

Mãi không kết được luận. Giục thì cả công an lẫn ngài phó giám đốc bảo phải xin kiến giám đốc. Tôi cáu lắm. Việc nhỏ như con thỏ, chỉ cần nội bộ khoa xử lý là được, không lẽ cái gì cũng phải xin ý kiến giám đốc? Mà nghe mọi người nói, tay giám đốc mới lên này  rất “không tốt” ???.

Trong khi các vị ấy vẫn đang đi “xin ý kiến”, bà Đức liên tục gọi điện gây áp lực, chúng tôi bắt đầu nhận ra trò câu giờ của họ khi cứ bảo bà Đức chờ, đang cử người đến. Nhưng đã trót phải chét. Chúng tôi xác định, hoăc là làm xong hôm nay là thôi, hoặc sẽ truy tới cùng. Thế nên chúng tôi hẹn các anh ý đến đầu giờ chiều phải giải quyết xong, rồi chúng tôi kéo nhau đi ăn trưa. Ăn xong quay về phòng đợi của khoa ngồi chờ.

Trong khi ngồi chờ, bệnh nhân cũng như người nhà rất tò mò vụ này. Họ rỉ tai tôi, bảo bệnh viện này “ĂN” kinh lắm. Gần như nhất trong các bệnh viện luôn? Bác này được các bác hiểu biết giúp đỡ mới dám làm thế, chứ dân chúng tôi/cháu thì chỉ chịu chết thôi. Một cô bé mặc áo bờ lu cũng nói vậy. Tôi hỏi, vậy cháu có buồn không? Con bé cười buồn, bảo cháu đi thực tập ở bệnh viện nào cũng thấy thế, nhưng bệnh viện này là nhất trong khoản “ĂN”.

Tôi không dám khẳng định điều họ nói về thứ hạng của bệnh viện này là chính xác. Nhưng chính xác là có nghe họ nói vậy. Rồi tôi rút ra kết luận, tôi là con gàBà Đức còn gà hơn, vì tội vẫn tin vào lời hứa của công an. Cái mất đạo đức nhất là hứa mà không làm. Tôi vuốt ve bờ vai gầy của bà Đức, bảo cô vẫn còn “ngây thơ” lắm. Chỉ cần họ hứa vài câu là cô tin sái cổ. Bây giờ thế này, sắp hết ngày rồi, không chờ nữa, không thèm cả xin miễn tiền viện phí nữa. Giờ ông Lãnh yêu cầu tính tiền viện phí để ông nộp, để mai ông ra viện để về quê (nhưng lúc này ông hăng lên, bảo ông sẽ xin ra viện ngay trong chiều nay). Còn 1 triệu bị trấn phải trả lại cho ông.

Tôi đưa ông Lãnh đi hỏi thủ tục xin ra viện. Một bác sĩ trẻ bảo ông viết vào một tờ giấy. Thấy ông lóng ngóng, tôi bảo để tôi viết hộ, ông ký. Bác sĩ đưa tôi một mẫu giấy  điều trị, bảo tôi ghi vào đó. Tôi nghi hoặc nhìn cái tờ mẫu, chả giống một tờ giấy xin ra viện gì cả. Nhưng cũng “cả nể”, nên tôi đồng ý ngồi ghi những gì bác sĩ vừa nghĩ vừa đọc. Một lúc tôi thấy vớ vẩn quá, bèn gạch toẹt tờ giấy và giả lại bác sĩ, bảo từ thuở bé tôi chưa thấy ai làm đơn ra viện bằng phiếu điều trị thế này. Nói rồi tôi kéo ông Lãnh đi ra. Tay bác sĩ đứng nghệt mặt, lộ rõ vẻ bối rối. Tôi bảo ô Lãnh, bác vào bảo bác sĩ, muốn gì thì gì, phải cho tôi ra viện ngay trong chiều nay, để sáng mai tôi còn về quê.

Bác sĩ đưa cho ông Lãnh một tờ giấy trắng, chúng tôi ngồi viết cho ông ấy cái giấy xin ra viện, cực kỳ ngắn gọn và đơn giản. Vào nộp đơn cho bác sĩ. Thế là xong!

Lại chờ! Chúng tôi xác định, nếu hết giờ mà họ vẫn chưa làm cho ông Lãnh thủ tục ra viện, ông Lãnh cứ về. Còn nếu bệnh viện vẫn không trả tiền, ông sẽ làm đơn tố cáo gửi công an, yêu cầu điều tra vụ trấn lột này. Tiền viện phí của ông, chúng tôi sẽ xin ý kiến các nhà hảo tâm là trích từ trong tiền ủng hộ dân oan ra để trả cho ông.

Chuyện viết đơn xin miễn tiền viện phí, rồi đi lấy xác minh hơi loằng ngoằng, tôi xin phép không kể nữa. Nhưng tóm lại, ông Lãnh được miễn hoàn toàn tiền viện phí, sau khi phòng tiếp dân Ngô Thì Nhậm xác nhận tình trạng của ông. Điều đó đương nhiên là hoan nghênh. Nhưng còn 1 triệu “Tạm ứng” kia, lại phát hiện ra thêm một trò trí trá của bệnh viện.

Thông thường khi nộp tiền tạm ứng, bệnh nhân hay người nhà phải xuống phòng tài vụ nộp.  Kế toán sẽ nhập vào máy. Tài vụ giữ biên lai gốc, còn liên 2 giao cho người nộp. Khi nào thanh toán mới bù trừ. Tuy nhiên, khi xuống lấy giấy ra viện, dân oanMai Nguyễn phát hiện các cô tài vụ rỉ tai nhau, bảo trong máy tính không có khoản “tạm ứng” này. Điều đó nghĩa là 1 triệu đó vẫn nằm ở khoa điều trị? Mà theo nguyên tắc thì khoa không được thu tiền.

Ông Lãnh xác nhận là ông không hề nộp tiền tạm ứng, mà là người của bệnh viện móc từ trong túi của ông ra, mặc cho ông phản đối. (lúc đó ông rất yếu, người chăm sóc phải bón cho ông ăn). Lúc này, bộ phận làm thủ tục phịa ra một loại giấy tờ, viện cớ làm mất biên lai thu tiền !!!, nên bây giờ yêu cầu ông ký nhận lại tiền tạm ứng 1 triệu. Ông Lãnh không đồng ý ký, do ông không hề nộp khoản tạm ứng này.

Có vẻ như bệnh viện đã bất chấp mọi lý lẽ, cố tình bao che sai phạm để giữ “Uy tín” cho bệnh viện, hoặc giả là họ không bao giờ nhận sai. Nên rốt cuộc, khi ông Lãnh cầm tờ giấy ra viện vào lúc hơn 5 giờ chiều, 1 triệu kia của ông vẫn còn nằm lại ở đâu đó trong bệnh viện.

Chuyện đâu có đó. Việc ông Lãnh về quê cứ để ông ấy về. Còn đơn từ ông ấy sẽ gửi cho các cơ quan chức năng để đề nghị giải quyết vụ việc này. Kết thúc một ngày ở bệnh viện, bất chợt i cảm thấy mệt rã rời, người như nhão ra. Không biết người có tuổi như cụ Đức, chị SQ còn mệt mỏi nhường nào. Không biết những người dân oan đi kiện ròng rã hàng chục năm như cô Mai Nguyễn, bà Quấy, dân oan Dương Nội, Văn Giang, Cồn Dầu, An Giang, Kiên Giang v.v.... còn đau khổ đến đâu?

****
Việc nữ y tá bệnh viện Hà Đông, thò tay vào túi ông Nguyễn Văn Lãnh lấy phong bì tiền của ông rồi bỏ đi, trong tình trạng ông Nguyễn Văn Lãnh yếu đến mức, ngay trước đó, dân oan Mai Nguyễn còn phải bón cho ông ăn, cụ bà Lê Hiền Đức dứt khoát cho đó là hành vi “ăn cướp”. Còn tôi thì muốn giảm bớt căng thẳng, nên chỉgọi là “trấn lột”

Thế nhưng ông phó giám đốc bệnh viện và cả công an lại nói, đó là bệnh nhân nhờ y tá nộp hộ tiền tạm ứng. Chúng tôi bảo, vậy bây giờ cần 3 mặt một lời, có cả ông Lãnh, có cả cô y tá, có cả nhân chứng là gia đình bệnh nhân cùng phòng, xem có đúng là ông Lãnh nhờ nữ y tá đó hay không? Nếu ông Lãnh đã nhờ nộp hộ, sao còn gọi điện mách bà Đức? Sao còn làm đơn tố cáo?

Tuy nhiên điều tưởng như đơn giản đó lại không làm được. Nhân chuyện này, dân oan Bình Dương Mai Nguyễn kể lại câu chuyện sau đây:

Khi những người dân oan bị cưỡng chế, bóp cổ, bấm huyệt, ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện Hà Đông. Mặc dù người bệnh còn đang rất yếu, nhưng bệnh viện vẫn buộc họ phải xuất viện sớm. Khi đó, Mai Nguyễn có yêu cầu được xem các kết quả xét nghiệm mà người dân đã phải trả tiền để được xét nghiệm. Nhưng bệnh viện không cho cô xem các kết quả đó. Cô nói vậy làm sao chúng tôi biết họ bị làm sao? Sau đó, cô được chỉ dẫn,  nếu muốn có kết quả xét nghiệm thì lên gặp giám đốc!

Mai Nguyễn lên gặp giám đốc bệnh viện. Ông này đưa cho cô một văn bản, bảo phải có ý kiến của công an mới cho xem kết quả xét nghiệm !!!

Tôi cũng không hiểu lắm về việc này. Thông thường đi khám bệnh, các kết quả xét nghiệm sau khi người bệnh trả tiền, thì họ được quyền nhận lại các kết quả đó. Tại sao riêng dân oan lại không được quyền sở hữu cái mà họ đã bỏ tiền mua? Mai Nguyễn nói, rõ ràng, họ đã không hề muốn cứu chữa cho dân oan.

Mai Nguyễn yêu cầu ông giám đốc bệnh viện cho cô một bản sao, nhưng ô này không cho, thậm chí kêu bảo vệ vào đè đầu cô, khống chế cô một cách thô bạo, và vu cho cô là cướp giật tài liệu của giám đốc. Chỉ khi công an xuất hiện, đám bảo vệ mới nhả cô ra, và sau đó đã cung cấp cho cô 1 bản sao như cô yêu cầu. Tay công an này cũng chính là người đang ngồi cùng với chúng tôi đây, trong vụ việc của ông Lãnh hôm nay. Mai Nguyễn hỏi, anh giải thích cho tôi tại sao hôm đó tôi lại bị cho là cướp giật tài liệu của ông giám đốc, khi chính ông ta là người đưa cho tôi văn bản đó?Còn việc cô y tá thò tay vào túi của ông Lãnh lấy phong bì tiền lại không phải là hành vi cướp giật?

Chúng tôi đều cho đó là hành vi cướp giật, nhưng phía bệnh viện và công an thì vặn lại, rằng nếu đó là cướp thì có cướp cho cá nhân họ không? Khi tôi kể đến đây, bạn phây búc à lên, rằng không phải cướp cho cá nhân, mà là cho tập thể nên tập thể mới nhất định bao che như thế. Còn tôi thì hỏi vặn lại, nếu hành vi đó là không sai, sao các anh phải xin lỗi? Xin lỗi rồi, sao không trả lại tiền?

Tôi nói, sai hay đúng, trước hết anh phải xét theo hành vi trước, mục đích sau. Dấu hiệu phạm tội thể hiện bằng hành vi, nên hành vi đó cần phải được điều tra, phân tích, có nhân chứng vật chứng đầy đủ. Chúng tôi vốn dĩ đến đây chỉ để chắc chắn là tiền đã được trả cho ông Lãnh đàng hoàng, và cũng lấy đó làm bài học cảnh tỉnh cho các nữ y tá, nhưng rõ ràng là các anh cố tình bao che, không thiện chí thì buộc chúng tôi phải tố cáo.

Thật tiếc là câu chuyện đáng lẽ ra không đến mức ầm ỹ lên như thế. Chỉ cần một lời xin lỗi là xong. Qua việc này, tôi thấy rằng, người của nhà nước luôn cho mình một thứ quyền lực trên đầu thiên hạ. Nó đè bẹp những kẻ thấp cổ bé họng, vốn quen nhẫn nhục chịu đựng, vốn biết chắc có tố cáo cũng bằng thừa, thậm chí chỉ tổ chuốc vạ vào thân. Từ một cô y tá, hay một anh bảo vệ cũng có thể lớn tiếng quát nạt người dân. Người dân một khi đã vào đến bệnh viện, thì họ không khác gì cá nằm trên thớt, kiểu gì cũng sẽ bị làm “thịt”!

Chú thích:

Ông Nguyễn Văn Lãnh suốt 11 năm nay đi khiếu kiện về việc, năm 2003, tỉnh Bình Dương thu hồi trái phép 2 ha đất nông nghiệp của ông, khi chưa có quyết định đầu tư, chưa có quyết định thu hồi đất, đền bù 30.000 đ/m2. Ba năm sau, năm 2006, dự án này mới có QĐ đầu tư và QĐ thu hồi đất, nhưng giá đền bù vẫn giữ nguyên.

Sau 11 năm ròng rã đâm đơn, cấp cao nhất là Thanh tra Chính phủ đã kết luận tỉnh Bình Dương làm sai. Nhưng mọi kết luận vẫn ở trên giấy. Việc của ông Lãnh bây giờ chỉ là thúc giục các cơ quan thi hành phán quyết. Đợt này, ông đã bám trụ ở Hà Nội 2 tháng trời, tiền bạc cạn kiệt, trong khi đó cán bộ tiếp dân cứ lần lữa hẹn ông hết lần này qua lần khác. Ngày 18/7/2014, do quá bức, ông Lãnh đã ngất xỉu ngay tại trụ sở tiếp dân. Công an đưa ông vào cấp cứu tại bệnh viện đa khoa Hà Đông. Sau vụ ông Lãnh bị trấn lột 1 triệu đồng tại bệnh viện, hẳn ông Nguyễn Hồng Điệp, trưởng ban tiếp dân nắm rõ nhất hoàn cảnh thương tâm của ông Lãnh, nên đã bỏ tiền túi để biếu ông 1 triệu. Tôi hiểu cái khó của ông Điệp, cũng như nỗi khổ tâm của ông nếu có. Bao nhiêu năm tiếp xúc vơi dân oan, có thể ông cũng chai sạn  và bất lực trước những nỗi oan khiên không thể giải được của người dân, trong cái hệ thống đã bị lỗi từ trên lỗi xuống này.

Hà Nội ngày 28/7/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog