Tôi vốn từ bụi đất, Đúng nghĩa đen từ này, Tức “thành phần cơ bản”, Con một bác đi cày.
Nhờ thế được du học
Khi đất nước chiến tranh. Về nước, người nguyên vẹn, Kèm theo cái tiếng Anh.
Rồi dạy học, phiên dịch, Rồi làm anh nhà thơ, Nói chung là lớt phớt, Sống thật mà như vờ.
Thơ cũng loại vô bổ, Chủ yếu dịch thơ người. Cần thì cũng cần thật, Nhưng ích gì với đời?
Mấy chục năm tôi sống, Thấy, hiểu hết, tuy nhiên Nhắm mắt vờ không thấy, Mong thân phận được yên.
Đến già mới chợt tỉnh, Thấy rằng mình nợ dân. Nợ không chỉ mạng sống, Mà còn cả miếng ăn.
Thấy mình đã hèn nhát, Quay lưng lại với đời, Với bất công xã hội Và cái ác ở đời.
Ừ, có nợ thì trả. Từ đất tôi thành nhân, Giờ quay về với đất, Tức là về với dân.
Bỏ lối viết bay bướm, Hoa lá cành xưa nay. Giờ tôi dùng tiếng nói Đúng của người đi cày.
Nôm na và giản dị, Tôi nói hộ bà con Những gì họ đang nghĩ, Tuyệt đối không ngoa ngôn.
Tuyệt đối không bạo động. Nói để nhắc chính quyền Sớm diệt bọn tham nhũng, Lo giữ đảo bình yên.
Trước nhiều cái tưởng đúng, Bây giờ lại hóa sai. Mà sai thì nên sửa. Mà sửa đã chết ai.
Nôm na là như vậy. Tôi, con người đi cày, Giờ vượt lên sợ hãi, Ngồi viết những dòng này.
Xin được phép nhắc lại Điều đã nói nhiều lần: Nếu thơ có phe cánh, Tôi thuộc phe nhân dân.
Theo blog Thái Bá Tân
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét