Trên thiên đàng, công việc
tương đối ổn, nghe báo cáo dưới trần nơi miền Đông Hải thần châu có sát khí bốc lên...
Thế là Chúa hạ phàm xem sao, sẳn dịp thăm thú dân tình các nơi và xem lại các
báo cáo dâng lên Chúa có đúng không. Tiện thể, chúa rủ Sa Tăng, anh bạn vàng hàng xóm cùng đi cho
vui.
Xuống thành Tràng An, tại
đệ nhất khách sạn – nhà hàng, Chúa hoá thân thành một người trung niên, rất
phong độ, tóc nhuộm sương, mang cặp kính trắng, dáng vẻ thông thái, hào hoa... Thoạt
nhìn, ánh mắt ấy toả ra sự cuốn hút
những người xung quanh...
Sa Tăng vào vai một khách
du lịch ngoại quốc, quốc tịch I-Rắc, hàm râu quai nón, rậm, cắt tỉa khéo léo.
Nhưng Chúa thì có hấp lực
hơn. Những người trẻ trung, kể cả các cô gái đều mang ly rượu đến chào hỏi
Chúa. Còn Sa Tăng ngồi kế bên, họ chỉ khẽ gật đầu rồi đi, ánh mắt không mấy
thiện cảm...
Sa Tăng nói: Tôi với Ngài
cùng ở trên Thiên đàng, giáp ranh nhau, mà tôi đâu có làm gì sai. Lệnh của Diêm
Vương bảo bắt ai thì tôi bắt, nếu tôi bắt không được, hay bắt oan, bắt sai cũng
bị trừng phạt. Còn ngài chả làm gì, chỉ ung dung vui chơi, thế mà ai thấy ngài đều
tỏ vẽ kính trọng.
Chúa đáp: Ta có làm sao
thì người dưới trần họ mới làm thế ấy chứ !
Trời đã khuya, khách tan dần,
hai người về nghỉ. Sáng hôm sau, khi dùng điểm tâm xong, hai người thả bộ, thăm
thú kinh thành.
Ôi, cái kinh thành này lâu
lắm mới đến, nay thấy nhiều đổi thay quá: Nhà cao chọc trời, không khéo có ngày
còn chạm vào đít Chúa cũng nên. Biệt dinh, biệt thự nguy nga, ô tô, xe máy ngập
tràn, có đoạn còn kẹt xe… Đến trước mấy vườn hoa mang tên những người anh hùng
trong lịch sử, thấy mấy nhóm người lôi thôi, lếch thếch sống ở lề đường,
trong vườn hoa,
Chúa hỏi: Các người nầy là
ai thế? Ăn mặc rách rưới , sinh hoạt nhếch nhác thế kia làm kinh thành mất hết
cả mỹ quan.
Sa Tăng: Đây là số dân oan
ở các trấn, phủ trong nước về đây để khiếu kiện các quan lại địa phương hiếp
đáp, cưỡng chế đất đai… Có người ở đây hàng chục năm theo đuổi vụ khiếu kiện
vẫn chưa có kết quả. Có người còn chết tại nơi đây luôn, khi những oan ức của
họ chưa được giải!…
Lòng Chúa bùi ngùi: Hay là
ta với ngài hợp sức giải quyết cho họ nhé.
Sa Tăng: “Không được đâu,
ngài mang hết hồ sơ về thiên đàng, huy động nhân lực, tài lực trong mươi năm
chưa chắc giải quyết xong. Giải quyết rồi còn đụng đến thể chế, cơ chế dưới
trần nữa. Mà nếu họ không thực hiện theo lệnh của ngài, thì cũng trở thành công
cốc. Thôi cho qua đi, ngài ạ, ôm không xuể đâu!”
Hai người lần bước, vừa đi
vừa trao đổi ra đến ngoại thành… Không gian yên tĩnh, thanh bình, có đàn trâu
nhởn nhơ gặm cỏ.
Chúa bảo: Tôi với ngài đến
gần đàn trâu nầy, xem đám trâu bò chúng phản ứng như thế nào nhé !
Sa Tăng đồng ý xuất hiện
trước, ngài lại gần, đàn trâu thấy người lạ, trên đầu của Sa Tăng có cặp sừng
to, mặt mũi kỳ dị, đàn trâu quây lại, trụ chân, cong đuôi, giơ sừng chuẩn bị
kháng cự lại, tinh thần không nao núng. Xong, Sa Tăng biến đi.
Kế đến, Chúa nhẹ nhàng
hiện xuống, vầng hào quang trên đầu chói loà, rực rỡ vòng chữ : 4
tốt, 16 chữ vàng, đàn
trâu giật mình, bỏ chạy tán loạn, có mấy con chạy rớt xuống cái hố sâu gần đó,
kêu la inh ỏi …..
Lúc sau, mấy người nông
phu ra đến nơi, thấy cảnh tượng như vậy, hoảng hồn, chạy vào trong làng gọi
người ra ứng cứu.
Mấy mươi người dùng hết kế
và sức vẫn không đem được mấy con trâu lên khỏi hố. Tức giận, họ chửi: - Tiên
sư chúng mày! Tiên sư quỷ Sa Tăng đẩy
chúng mày xuống cái hố này à!
Thấy tội cho các nông phu,
Sa Tăng dùng ngón tay làm phép đưa mấy con trâu lên khỏi hố.
Các nông phu thở phào nhẹ
nhõm. Họ quỳ xuống làm dấu thánh và lạy: “Cám ơn Chúa, Cám ơn Chúa… Chúa đã phù
hộ cho chúng con.”
Sa Tăng bảo Chúa : Ngài
làm cho mấy con trâu rớt xuống hố, họ lại đổ thừa và chưởi tôi, nay tôi đem bọn
chúng lên, bọn chúng không cám ơn tôi mà lại quỳ lạy cám ơn Ngài . Ôi ! sự đời
thị phi lẫn lộn cà ! ! !
Chúa mĩm cười …..
Hai người sẵn dịp bay
thẳng ra Biển Đông thì thấy có một giàn khoan to tổ bố, xung quanh có hằng trăm
tàu, thuyền đủ loại đang chổng đít vào giàn khoan, quay mũi ra, có ý như bảo vệ
cái giàn khủng. Hễ thấy những tàu thuyền của nước sở tại đến gần là phun nước
phè phè, y như rắn hổ mang bành. Rồi ban đêm còn phát đèn sáng làm quáng mắt
tất cả mọi tàu thuyền đánh cá của người dân sở tại. Những tàu thuyền ấy thỉnh
thoảng còn phát thanh tiếng “xoong thủng chảo thủng, ma di chẩy...”, dịch ra là: “Đây là vùng biển, vùng
đảo của ngổ, cả biển Đông này là của ngổ, là quyền sở hữu không thể chối cãi
của ngổ, của ngổ, của ngổ!”...
Còn tàu, thuyền của nước
sở tại thì cũng phát thanh bảo: “Các anh về đi! Đây là ao nhà em. Các cụ nhà em
đào từ hồi xửa hồi xưa rồi. Chỗ anh em với nhau...ai lại làm thế?”.
Nhưng nghe ra, càng nói
thì càng làm cho những cái tàu bảo vệ giàn khoan phun nước mạnh và còn đâm,
húc, va, quệt... khiến cho “đối phương” rách sườn, sứt mũi. Trên không còn cho
tàu bay lượn đi lượn lại ra vẻ dọa giẫm...
Sa Tăng hỏi : Ý Ngài giải
quyết việc nầy ra sao ? Không khéo xảy ra chiến sự !
Chúa : Về đi thôi, kệ mẹ
chúng nó. Đối với dân chúng nghèo khổ, oan khiên thì hiếp đáp, xem mạng của dân
như rơm rác, còn đối với giặc ngoại xâm thì sợ sệt, chỉ biết “chủ động, anh
dũng, luồn lách, tránh né để không bị đâm, bị va….” Đến nỗi bị gọi là “lũ con
hoang” cũng không phản ứng, thì ta giúp làm gì ?
Thế là Chúa và Quỷ Sa Tăng
bấm tay nhau, trở lại thiên đàng. Ở đây không khéo trúng phải nước vòi rồng rơi
xuống biển……….
Phỏng theo một truyện
trong tập Truyện cổ Ba Lan
06/7/2014 TRỊNH KIM THUẤN & NGỌC DƯƠNG.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét