Cứ mỗi lần anh em Trần Ngưu, Trần Khuyển về thăm quê là làng xóm lại nháo nhác cả lên. Trẻ con chạy theo những chiếc xe hơi bóng lộn nhặt mấy tép kẹo cao su. Đám thanh niên choai choai dán mắt vào những bộ quần áo mốt thời trang. Các bà nội trợ kháo ầm chuyện vợ đại gia ra chợ tiêu tiền như vãi trấu .Rồi họ hàng, người thân hỉ hả đón tiếp Ngưu, Khuyển. Có cụ tám chín chục tuổi , khăn đóng, áo the kính cẩn nghiêm trang hệt như đón quan trạng vinh quy bái tổ thời phong kiến.
Nhiều lần anh em Ngưu, Khuyển được xe mô tô cảnh sát dẹp đường đưa về tận nhà, rồi quan đầu tỉnh tới thăm, kéo theo quan huyện, quan xã như bầy nhặng.
- Mả nhà ấy phát !
Lão Hựu bán nước ở đầu làng bảo thế. Đã ngoài tám chục tuổi , lại mù , nhưng việc gì trong làng lão cũng biết nhờ nghe lỏm chuyện ở cái quán nước dưới gốc cây đa cổ thụ này.
Lão Hựu kể:
- Ngày sang cát ông Mã , vừa mở nắp quan tài mọi người hoa cả mắt vì tơ hồng phủ kín khô cốt . Biết mả phát vội đạy nắp quan tài lại, lấp đất y như cũ, làm lễ tạ Long mạch và xây lăng . Cái lăng to hơn lăng cụ Tổ họ Trần ở gò Sói đấy.
Chuyện mả phát thực hư thế nào chưa rõ, nhưng anh em Trần Ngưu, Trần Khuyển phất lên như diều gặp gió . Ngưu từ một phó phòng nhảy lên giám đốc , rồi Tổng giám đốc một công ty quốc doanh trong Nam , danh tiếng nổi như cồn. Ngưu cứu thằng em bị bắt vỉ tội buôn lậu ma túy ra, đưa từ Hà Giang vào Sài Gòn , cho làm chức trưởng phòng kinh doanh. Từ đó hai anh em tự tung tự tác, biến một doanh nghiệp nhà nước thành chùm kế ngọt vặt hái không thương tiếc.
Một số cán bộ, công nhân công ty làm đơn tố cáo , Thanh tra đã vào cuộc và báo chí đã đăng tải vụ làm trái quy định nhà nước và tham nhũng của anh em Ngưu , Khuyển. Trong khi mặt hàng M trong nước sản xuất giá rẻ, chất lượng cao đang tồn kho, thì Ngưu , Khuyển lại báo cáo lên trên là chất lượng kém , cung không đủ cầu , rồi nhập từ Trung quốc về hàng ngàn tấn để lấy tiền lại quả . Vì lợi riêng Ngưu, Khuyển đã làm nhà nước lỗ vốn hàng triệu đô la , tàn nhẫn hơn là đẩy hàng ngàn nông dân sản xuất M vào cảnh nghèo đói , vì làm ra sản phẩm không tiêu thụ được.
Ai cũng bảo phen này thì anh em nhà ấy toi. Nhưng thanh tra , báo chí rộ lên vài bữa rồi im luôn. Thế rồi Trần Ngưu được chuyển lên làm chuyên viên cơ quan thanh tra chính phủ. Từ một đối tượng bị thanh tra , Ngưu nghiễm nhiên trở thành quan thanh tra , “chân mình dính cứt mê mê lại cầm bó đuốc đi rê chân người”. Trần Khuyển nhày lên chức Tổng giám đốc công ty thay Trần Ngưu, thẳng tay dẹp hết những phần tử chống đối và sau khi cổ phần hóa, giành luôn chức chủ tịch hội đồng quàn trị, thâu tóm toàn bộ quyền hành vào tay mình. Anh em Ngưu , Khuyển đã chuyển bại thành thắng dễ như trở bàn tay.
Năm kia Trần Khuyển về quê ăn tết , lãnh đạo huyện đến thăm và nói với Khuyển:
- Quê ta đang chập chững bước vào con đường công nghiệp hóa, hiện đại hóa, vốn liếng và kinh nghiệm rất hạn chế,rất mong các anh giúp đỡ.
Khuyển cướp lời:
- Kinh nghiệm , vốn liếng không thiếu!
Khuyển được mời đi thăm một số doanh nghiệp trong huyện . Nhìn những “doanh nghiệp vườn” làm ăn manh mún Trần Khuyển tỏ ra thông cảm và hứa sẽ giúp đỡ. Sau bữa cơm thân mật đầu năm , các doanh nghiệp gói ghém ít bánh cáy, bánh đa cua , sản phẩm tự làm ra biếu Khuyển làm quà quê hương, Khuyển cười , bảo:
- Các vị phải đổi mới tư duy, dẹp mấy cái khung dệt chiếu, mấy cái chảo bánh cáy, bánh cua đi! Thời buồi này muốn đổi đời phải kinh doanh bất động sản.
Bà Thành chủ cơ sở dệt chiếu than thở:
- Bác bảo quê mình moi đâu ra đất? Bình quân đầu người chưa đầy sào ruộng, không cấy lúa thì đói nhăn răng.
Khuyển nói:
- Ai bảo gà què ăn quẩn cối xay ? Phải đi ra ngoài , đừng quẩn quanh ở xó bếp, thấy ông bù rau đã tưởng quả núi!
Dù bị chan tương xát ớt vào mặt như vậy nhưng các vị giám đốc vườn vẫn há hốc mồm nghe. Miệng kẻ sang có gang có thép,người ta lại chỉ cho cách làm ăn thì còn gì bằng?
Khuyển đưa ra một bản dự án khu đô thị mới, bảo:
- Đây là dự án của riêng tôi. Nhiều người mới mua nền, bán lại đã lời gấp , bốn lần. Đồng hương tôi sẽ giảm cho 20%.
Nghe Khuyển nói,các chủ doanh nghiệp vườn mắt sáng lên. Không ngờ đầu Xuân năm mới đã gặp may mắn! Ai cũng muốn chia miếng bánh của Trần Khuyển dù chưa nhìn thấy nó vuông tròn béo bở thế nào? Bà Thành nói rất văn vẻ:
- Dự án bác Khuyển có nhã ý dành cho quê hương như bông hoa thơm, mỗi người ngửi một tý! Ta nên thành lập một ban đại diện để tiện liên hệ với bác Khuyển.
Ban đại diện được thành lập ngay tại chỗ và bà Thành được cử làm trưởng ban. Khuyển uống cạn ly rượu chúc mừng.
Ăn tết xong, Khuyển mua vé máy bay hạng doanh nhân cho 4 người trong ban đại điện vào Sài Gòn để “ Thấy tận mắt dự án kinh doanh bất động sản bác Khuyển dành cho quê hương”.
Mấy ông bà nhà quê lần đầu tiên vào thành phố lớn như chim chích vào rừng , chả biết đường nào mà lần. Khuyển cho ngồi xe hơi lên Thủ Đức, chỉ khu đất phân lô vuông vức như bàn cờ , bảo đấy là đất dự án , mình đã bỏ tiền xây dựng cơ sở hạ tầng. Khuyển nói:
- Tôi bán cho người ta ba triệu đồng một mét. Đồng hương tôi bớt 20%, chỉ lấy hai hai triệu tư. Bảo đảm có sổ hồng , không trên hai chục triệu một mét tôi làm chó ăn cứt!
Khuyển vẫn giữ cách ăn nói quê mùa bỗ bã, lại thề độc như thế ai không tin. Nhất là khi Khuyển cho mọi người đi thăm cơ ngơi của anh em mình mọi người càng phục lác mắt. Giữa nội thành Sài Gòn tấc đất mấy tấc vàng , mà Ngưu, Khuyển mỗi người hai , ba ngôi biệt thự, có ngôi nằm giữa khuôn viên mấy ngàn mét vuông đất. Trời đất ơi , sao giàu sang thế này! Bà Thành cứ thốt lên như vậy khi rờ tay vào những bộ salon Khuyển nói làm bằng gỗ sưa quý hơn vàng. Mấy người đàn ông lắc đầu lè lưỡi nhìn ngắm hàng trăm bình rượu ngâm tay gấu, nhung hiêu, sâm Cao ly xếp từ ngoài sân vào trong nhà và đàn chó Bergie , con nào cũng to như con bò .
Bà Thành nói với bốn người trong ban đại diện:
- So với bác Ngưu, bác Khuyển mình như con muỗi so với con voi. Nghe nói nhờ mả cụ Mã phát !
Ngẫm nghĩ một lúc, bà Thành bảo mọi người:
- Ta mua hương hoa xin phép bác Khuyển thắp nhang cho cụ Mã, xin cụ tí lộc rơi lộc vãi!
Ngày xưa ông Mã đi bộ đội , trên đường hành quân vào chiến trường B không chịu đựng được gian khổ hy sinh nên đã đảo ngũ . Về địa phương, thuộc diện B quay, nên Mã bị cắt hết tiêu chuẩn lương thực, thực phẩm sống chui rúc như chuột . Có mỗi chiếc quần bộ đội rách đũng phải lật đằng sau ra đằng trước, khi lội xuống sông đánh dậm cởi ra quấn trên đầu. Giờ hình ông ấy lồng khung kính trên bàn thờ , mặc áo sỹ quan đeo quân hàm đại tá, ngực đỏ rực huân chương chiến công, chiến sỹ vẻ vang. Dương sao âm vậy, nhờ mả phát , con trên dương thế thăng quan tiến chức giàu sang , bố dưới âm ty từ một anh lính B quay biến thành đại tá!
Mấy ngày ở thành phố Hổ Chí Minh,bà Thành và bốn người trong ban đại diện mua đất còn được Trần Ngưu, Trần Khuyển dẫn đi dự buổi họp mặt đầu năm của Hội đồng hương tỉnh nhà . Nhìn sự thân mật giữa Ngưu, Khuyển với ông tướng đầu bạc chủ tịch hội đáng kính và những quan chức đầu tỉnh ở quê vào , bà Thành và những người cùng đi càng tin tưởng Khuyển, đinh ninh phen này sẽ đổi đời.
Từ Sài Gòn về, bà Thành và ban đại diện gấp rút vận động góp vốn cho dự án. Cảnh làm ăn manh mún, vốn liếng mỏng cánh chuồn, nên hầu hết phải mang nhà thế chấp ngân hàng vay tiền. Có người phải bốc nóng bát họ hoặc hùn hạp với anh em mới được 240 triệu đồng để mua một cái nền 100 mét vuông. Chật vật mãi bà Thành mới gom được 24 tỷ đồng
Hôm tiễn chân bà Thành mang tiền vào Sài Gòn mua đất vui như hội. Không vui sao được khi có người xẻ của cho? Bỏ ra hai triệu tư mua một mét vuông đất, nay mai thành hai mươi triệu, buôn ma túy cũng chả lãi bằng. Bác Khuyển chả đã nói như đinh đóng cột thế là gì? Bác ấy đã chả thề độc sẵn sàng làm chó ăn cứt nếu nói sai đó thôi!
Cô Soan nói với chồng:
- Nhà mình có hai nền. Sẽ bán một nền lấy tiền xây nhà và mở cừa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng , anh khỏi phải đi nhặt vôi.
Hai vợ chồng Soan ngoài ba mươi tuổi có đứa con trai bảy tuổi. Khi thằng bé mới lên ba, Soan để con cho chồng nuôi , sang Đài Loan làm osin. Lương vợ gửi về , chồng không tiêu đồng nào, vẫn đi nhặt vôi thuê kiếm tiền nuôi con. Sau bốn năm nhịn ăn, nhịn mặc , gom góp được hơn bốn trăm triệu. Soan vừa hết hợp đồng về nước thì gặp dịp mua nền dự án trong Sài Gòn, vợ chồng bàn nhau thế chấp luôn căn nhà , gom đủ 480 triệu mua 200 m2, hai nền...
Bà Thành cùng bốn người đại diện mang tiền vào Sài Gòn giao choTrần Khuyển . Nhận tiền xong, Trần Khuyển bào:
- Hai bốn tỷ được 10.000 m2 . Về nói với mọi người chờ tôi làm sồ hồng cho từng người. Trong thời gian chờ đợi nếu ai không muốn mua đất nữa thì tôi trả lại tiền , lãi suất 3% tháng.
Từ Sài Gòn về , bà Thành thông báo cho từng người mua đất. Bắt đầu từ đó ngày nào bà cũng ngong ngóng chờ đợi anh nhân viên Bưu điện mang bì thư chuyển phát nhanh đựng sổ đỏ, sổ hồng tới. Nhưng càng mong càng mất hút. Sốt ruột bà gọi điện thoại cho Khuyển, Khuyển bào chờ. Chờ mãi, chờ mãi , Khuyển mới gửi ra một bản hợp đồng mua bán đất ruộng của một công ty lạ hoắc chả liên quan gì với Khuyển và công ty Khuyển.
Biết bị lừa, mọi người bảo nhau đòi lại tiền. Khuyển hứa sẽ trả lại. Nhưng thời gian cứ trôi và lời hứa trôi tuột theo thời gian. Lúc đầu gọi điện thoại Khuyển còn nói chuyện, sau không thèm bắt máy . Ba bốn lần bà Thành phải bay vào Sài Gòn trực tiếp gặp Khuyển . Nhưng cũng chỉ nhận được những lời hứa suông.
Lần cuối cùng cách đây vài tháng , Khuyển tráo trở, nói như một thằng du côn:
- Không trả! Có tiền cũng đéo trả!
Bà Thành dọa:
- Chúng tôi sẽ đi kiện!
Khuyển cười khẩy:
- Kiện lên trời thằng này cũng đéo sợ!
Khuyển huýt sáo gọi đàn chó Bergie tới đuổi bà Thành khỏi nhà. Những con chó to như con bò , khi bà Thành mang tiền tới nộp cho Khuyển chúng ve vẩy đuôi chào đón , giờ nhe hai hàm răng nhọn hoắt như muốn ngoạm cổ bà. Chủ và chó hệt như nhau.
Sáu năm đã trôi qua . Những người dân quê tôi gom góp từng đồng mồ hôi nước mắt mua đất của Khuyển mong được đổi đời , đã tắt ngấm hy vọng được giao đất , hoặc đòi lại tiền. Tuyệt vọng, cô Soan đã ôm đứa con trai lao xuống sông tự tử , may mà người chồng cứu được.
Trần Ngưu và Trần Khuyển vẫn trơ như đá. Tết vừa qua cả hai anh em hắn vẫn về quê tổ chức ăn uống linh đình. Những người bị quỵt tiền mua đất nhòm vào , thấy có những vị quan tham đang uống rượu ngâm tay gấu của Khuyển mang từ Sài Gòn ra, mặt đỏ như gấc đằng đằng sát khí . Chạm vào hắn có khi mắc tội gây rối trật tự , vào tù như chơi. Những nạn nhân của trò lừa đảo đành nuốt nước mắt .
Lão Hựu bán nước ở gốc đa đầu làng nói với tôi:
- Ngày xưa dù đánh đĩ chín phương cũng phải chừa một phương để lấy chồng! Nay anh em nhà ấy không chừa phương nào . Lợi kỷ tổn nhân khởi vô quả báo! Dẫu mả bố chúng nó phát mà bất nghĩa bất nhân như thế thì sớm muộn cũng có ngày!
Ông già mù mắt mà lòng sáng, trái lại có những kẻ khoe sáng suốt mà lòng dạ đen tối! Tôi bỗng nhớ lời ông Khổng Phu Tử: “Bất nghĩa như phù thả, quý ư ngã như phù vân”, làm điều bất nghĩa mà giàu sang thì chỉ như đám mây trôi mà thôi. M D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét