Bài đăng trên facebook của tiến sĩ Đỗ Xuân
Thọ
30/4. Tôi thức dạy từ 3 giờ
sáng. Ngồi thiền toán với một câu hỏi thăm thẳm:
-
Tại sao tôi và đồng đội tôi phải chiến đấu và hi sinh xương máu để xây dựng một
chế độ XHCN khốn nạn, đểu cáng và bất công như hiện nay ở Việt Nam ?
Tôi đăng lại một kỷ niệm
không phai nhoà trong tôi
GIẤY CHỨNG NHẬN CÓ
TIM
Anh thất thểu leo lên tầng 3
tòa nhà của bộ Đại Học và Trung Học Chuyên Nghiệp. Từ sáng tới giờ anh mới có
nửa cái bánh mỳ vào bụng. Năm ngoái anh đã bảo vệ thành công luận án Tiến sỹ Cơ
học Ứng dụng ở trường Đại Học Bách Khoa Hà Nội.
Người ta đưa về viện của anh
một xuất đi thực tập sau tiến sĩ hai năm ở Nga, một xuất mà không thằng tiến sĩ
nào ở viện muốn đi...vì tiền rất ít và nước Nga rất nghèo. Chúng đợi những xuất
đi Pháp, đi Anh và đi Mỹ vì chúng được đi nước ngoài như đi chợ bằng tiền của
bộ Giao thông Vận tải hoặc nước ngoài tài trợ không phải thi cử gì hết...Chúng
đều có chức, có quyền trong viện hoặc con ông cháu cha.... Thế là anh đã xin
được xuất đi Nga đó.
Vợ anh đã phải bán cái nhẫn
cưới mua cho anh một chiếc radio có băng catset để ôn thi cấp tốc tiếng Nga...
Anh đã thi qua...
Nhưng đây là lần thứ 13 anh
phải leo lên cái tầng 3 này để nộp các giấy chứng nhận ở nhiều bộ nhiều ngành
khác nhau ... Anh gần như kiệt sức vì đạp chiếc xe đạp Thống Nhất khắp các cơ
quan để xin giấy chứng nhận...
Ngày mai là hết hạn làm hồ
sơ...
Anh bước vào phòng. Tiếp anh
vẫn là hắn, một khuân mặt sắt và vô cảm. Hắn có cái trán ngắn cũn cỡn mặc dù đã
cố gắng vuốt ngược mái tóc, đôi mắt ti hí và một cái cằm bạnh ra. Mặc dù đã tô
điểm bằng cập kính trắng đắt tiền 0,5 diop mặt hắn vẫn như một tên đao búa.
- Chào anh, anh hổn hển nói
vì vừa leo ba tầng cầu thang. Tôi đến để nôp hồ sơ ạ.
- Anh là anh Đỗ Xuân Thọ ở
viện Khoa học và Công nghệ GTVT phải không? Hắn ể oải nói và cầm tập hồ sơ dầy
cộm giấy tờ của anh.
Hắn xem tập giấy chứng nhận
đủ thứ của anh. Mười ba chữ ký.... mười ba con dấu... Hắn nhếch mép cười...Hắn
biết rằng thằng tiến sĩ dở hơi, thật thà, trung thực, suốt từ bé đến giờ làm
đúng 5 điều Bác Hồ dạy cho thiếu nhi và nghèo kiết xác này đã phải vô cùng cực
khổ và vô cùng ức chế với bộ máy hành chính của cái cơ chế trong Thiên đường
XHCN ở Việt Nam để xin được đủ 13 cái giấy chứng nhận này. Tuy nhiên xuất đi
Nga này hắn lại cho một thằng ở trường Đảng Cao Cấp rồi vì thằng này đã đút cho
hắn 2 chỉ vàng dù thằng này không hề biết gì về Động lực học Công trình...
Trong khi chờ tên vụ trưởng
mặt sắt xem giấy tờ anh liếc nhìn căn phòng. Trên tường treo một tờ lịch có
hình một bé trai 3 tuổi kháu khỉnh giống con trai anh...Hôm nay là thứ 6 ngày
13... Trên bàn để một bản A0 copy mặt trống đồng Ngọc Lũ của Vua Hùng với ngôi
sao 14 cánh ở trung tâm và những ghi chú dầy đặc về văn hóa Việt Nam của
một nghiên cứu sinh nào đó đang xin đi nghiên cứu ở nước ngoài....
Hắn đứng dạy đi về phía anh
và vỗ vai anh rồi lạnh lùng nói:
- Anh
còn thiếu một giấy chứng nhận nữa
- Giấy
chứng nhận gì ạ? Anh thẳng thốt kêu lên gần như tuyệt vọng. Sao ông không nói
ngay một lúc từ đầu ?
- Giấy
chứng nhận anh không bị điên ! Hắn nói thong thả, rít rít qua kẽ răng
Anh choáng váng...Và rồi
hiểu ra là hắn quyết hành mình.
Anh run lên, người nổi hết
da gà và không biết mình đã trải qua bao nhiêu cung bậc của tình cảm: Uất hận -
Vị tha - Sợ hãi - Yêu thương - Tủi thân. Anh nghĩ đến Hồ Chí Minh, đến Phật tổ
Như Lai, đến Chúa Jesu, đến vợ con đang đặt hết hi vọng vào chuyến đi Nga của
anh...Nhoàng chớp những sóng ý thức đó...
Anh nhìn đứa trẻ như con anh
trên tờ lịch. Con anh đang chờ bố nó về dạy Toán....Người anh run lên với bao
cảm xúc, với bao nỗi hờn căm chất chưa trong lòng....
- Mày
có tim không ! Anh hét lên đồng thời bàn tay trái anh, bàn tay bên trái tim,
bàn tay anh đã đỡ đầu đưa con trai và ru nó bằng những bài ru cả 3 miền Bắc,
Trung, Nam đã phóng vào ngực trái của hăn một trảo với một lòng căm thù đã nén
lài suốt 2 tháng qua...
Một lỗ đen ngòm hun hút trên
ngực trái của hắn xuất hiện sau cú đánh của anh ...
- Trời
! Mày không có tim thật rồi!!!
Anh kinh ngạc kêu lên. Hắn
cười rít lên, chói tai như tiếng bom B 52 mà anh nghe thấy ở chiến trường Quảng
Trị hồi năm 1972 khi anh là bộ đội và chiến đấu trong tiểu đoàn pháo cao xạ 37
ly. Tiếng cười của hắn làm mặt trống đồng trên tờ A0 và tờ lịch có cháu bé rơi
xuống sàn, ở giữa hắn và anh.....
Hắn bước lại phía anh, chân
đạp lên mặt trống đồng Ngọc Lũ và đạp vào mặt cháu bé 3 năm tuổi trên quyển
lịch ghi thời gian...
Rồi hắn từ từ thò tay vào
cái lỗ đen ngòm trên ngực trái đó rút ra một tờ giây và đưa cho anh xem. Anh
thấy có dâu Búa-Liềm đỏ chót, chữ ký của Hồ Chí Minh còn tươi nguyên và một
dòng chữ rất to cũng đỏ chót ở giữa trang :
GIẤY CHỨNG NHẬN CÓ TIM
Đỗ Xuân Thọ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét