Tám mươi
ngôi nhà cháy
Một người tuyệt thực
Lại có thêm người chết đuối
Chè làm từ da lợn thối
Cả thủ đô cay mắt vì sương mù
Ông nhà thơ một đời vọng tụng nay về hưu
trở ngòi bút nói những điều cao cả
Lại có thêm người chết đuối
Chè làm từ da lợn thối
Cả thủ đô cay mắt vì sương mù
Ông nhà thơ một đời vọng tụng nay về hưu
trở ngòi bút nói những điều cao cả
Chiếc điện thoại vừa mới lên đời
Phê bình gia sắm Nikon chụp hình bữa ăn và thuốc lá
Ông bộ trưởng u buồn
Em gái mười bốn tuổi
nghêu ngao câu thơ tình từ mấy chục năm
Hai nhà văn tóc đã hoa râm
giành nhau cuốn sách cũ
Bác lái buôn bàn về hiện sinh chủ nghĩa
rồi bảo tôi cần cô vợ nấu cơm ngon
Người ta đốt nhau thành tro ngay giữa cánh đồng
và giơ nắm tay hô hào chém giết
Lão già mù bên vệ đường ôm đàn hát những bài không biết
mắt nhập nhèm đau đớn sầu thương
Cô gái điếm về vườn cô gái điếm hoàn lương
nay quyết công khai một quãng đời lịch sử
Cậu con giai thi tốt nghiệp vừa xong ngồi đăng hình thánh nữ
và kể chuyện cười: có thằng thủng bao cao su…
Đây đất nước mình những buổi sớm mai
Đường đi không còn cỏ khô và muộng chuộng
Thức dậy nhìn ra ban công
Thành phố tươi vui và rộng lớn
Tiếng chim hót sau nhà
Những điệu người ngả ngớn
Sao lòng chẳng thấy vui
Đất nước mình những buổi sớm mai
Cũng muốn nhếch miệng cười mà không nổi
Cho dù thật ra mà nói
Ờ thật ra mà nói
Những sớm mai cũng chẳng có gì buồn.
( theo bờ lốc của PHAN AN )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét