Riêng tặng Anh Chị Vũ Ngọc Tiến
và Anh Hoàng trong Ký Sự Miền Tây (Tran Nhuong.com).
Riêng gởi tặng những người lứa tuổi 50 : từng ở, từng sống ở thành phố
Long xuyên, để nhớ lại những ngày xa xưa ấy . . . . . (T.K.T.)
Ca dao có câu :
Gà nào hay cho bằng gà Cao Lãnh.
Gái nào bảnh cho bằng gái Long Xuyên.
Chị kia búi tóc đuôi gà.
Nắm tay chị lại hỏi
nhà chị đâu ?
Hồi tôi mới vô Nam, năm 1935,
con đường Cái Sơn nầy còn thuộc về ngoại ô, ngồi chiếc xe đò từ Cần Thơ lên,
còn thấy hai bên đường nhiều khu vườn rộng trồng xoài, mận, vú sữa, giữa vườn
là một ngôi nhà sàn ba gian, hai chái với những ông già búi tóc, bận đồ đen,
những thiếu phụ để tóc bánh lái bận hàng Tân Châu (1). Ai nấy đều có vẽ ung
dung, an cư lạc nghiệp. Nay thì suốt năm, sáu trăm thước, san sát nhà nóc tôn,
lớp trong, lớp ngoài, xe cộ tấp nập đầy đường, người hấp tấp chen chân nhau,
phố xá bẩn thỉu mà chật hẹp, không còn
là con đường dạo mát bên bờ sông nữa.
Khỏi cầu Cái Sơn, tôi thở nhẹ
nhàng, nơi đây còn những mảnh vườn cũ. Một làn gió nhẹ thoáng qua, đem lại một
thứ hương gì quen quen, ngọt ngọt. Tôi ngơ ngác nhìn hai bên đường : phải rồi,
hương xoài đây, hương đặc biệt của miền Nam đây. Tôi bồi hồi nhớ lại 45 năm
trước. Thời đó cảnh vật sao mà tươi mát
thế : trên các đường làng đâu đâu cũng phảng phất hương mù u, hương xoài, hương
cau và trong xóm nào cũng có tiếng chim cu, tiếng cuốc, tu hú tùy mùa. Mười năm
nay hương đã hiếm mà ba loài chim đó đã đi đâu mất, ngay đến chim khách, diều
hâu, quạ cũng vắng .
Tôi quay về cầu Hoàng Diệu
bắc trên rạch Long xuyên, đứng giữa cầu ngắm một hàng bảy gốc dừa trên bờ rạch trong khu Quân Y
viện : thân dừa vươn lên nền trời xanh, mây trắng, tàu dừa phe phẩy dưới gió,
lấp lánh dưới ánh nắng, yểu đệu mà bóng bẩy (nơi nầy hiện giờ là Trung tâm mua
sắm Nguyễn Kim, hàng dừa không còn nữa
T.K.T.). Phía mặt, bên kia đường lộ, dưới dốc cầu là một bụi ba cây
dương, sừng sửng, hiên ngang trấn áp khu Bình Đức. Cả thành phố chỉ còn chổ nầy
là cảnh thiên nhiên. Hồi tôi mới tới, cầu còn bằng sắt, hẹp, xe chạy qua nghe
rầm rầm (2). Chiếc ghe hầu của tôi thường đậu phía dưới kia .
Một giọng hò văng vẳng từ dĩ
vãng xa xăm :
Hó ơ …. Long Xuyên nước
ngọt , gió hiền,
Tàu xuôi Nam Hải, ngược miền Nam
Vang.
Thương hồ chiếc dọc, chiếc
ngang,
Tiếng rao lãnh lót, nhịp
nhàng chèo khua ….
Mới ngày nào mà thoắt đã non
nửa thế kỹ ! Trên 30 năm nay tôi không còn được nghe thứ tiếng xuất phát từ đáy
lòng mà dân quê gởi vào lòng trời đất trong những đêm khuya thanh vắng trên
cảnh sông nước mênh mông đó nữa. Hết rồi ! Nếu còn thì chỉ còn trên những băng
nhạc được ít chục năm nữa là cùng. Hết rồi ghe thương hồ, hết những cô em :
Chèo vô Núi Sập , lựa
con khô cá sặt cho thật ngon , lựa trái xoài cho thật dòn, đem ra Long xuyên
lựa gạo cho thật trắng, thiệt thơm.
Em về, em dọn một bữa cơm, để người
quân tử. Hò ơ … để người quân tử ăn còn nhớ quê …..
Cái gì cũng có lúc cũng phải
hết, nhưng khi truyền thống cũ đã tắt từ mấy chục năm mà chưa có gì để thay thế
….
Tôi không muốn vòng ra công
viên Nguyễn Du trên bờ sông Hậu, phía dưới Sở Bưu Điện nữa, nơi mà trước ngày
giải phóng, tôi thường lại ngồi trên ghế đá, dưới hàng điệp đỏ để hưởng cảnh
gió mát trên sông, nhìn ghe tàu qua lại trước mặt. Vì nơi đó hai ba năm nay đã
bị phá để làm chổ chất cát, đá, thùng dầu. Ngay cái hồ nhân tạo ở phía sau công
viên, cách công viên một con đường trồng dừa mà tôi gọi là đường Cổ Ngư của
Long Xuyên, nay cũng đầy lục bình, chiếc cầu gỗ bắc qua cầu đã gãy nát, chỉ còn
trơ hai hàng cọc bê tông tro trẽn .
Tôi bùi ngùi xuống cầu Hoàng
Diệu, theo đường Gia Long cũ đi thẳng về nhà. Thăm thành phố bấy nhiêu đã đủ.
Từ nay lại ngày ngày nằm trên võng dưới mái hiên, bên gốc mận đỏ mà nhìn mây và
đọc sách .
(theo Nguyễn Hiến Lê )
11/6/2013 TRỊNH
KIM THUẤN
_____________________________________________________________
(1) Phụ nữ búi tóc sau đầu rồi vài lọn tóc,
quấn thành 2,3 vòng nhỏ ở bên búi tóc, kiểu tóc tóc nầy đã mất cũng như kiểu
bới tóc đuôi gà ở phía Bắc. Hàng Tân Châu (An Giang) tức là lụa Tân Châu vì địa
phương nầy chuyên sản xuất mặt hàng nầy, nhờ trồng dâu và có trại nuôi tầm và
trồng nhiều cây mặc nưa để dùng trái nhuộm hàng rất tốt .
(2) Cây cầu nầy đến năm 1939 mới được bắc bằng
bê tông vĩnh cữu , cầu có tên là HENRY.
Cho
đến giờ, do giao thông phát triển , ở An Giang bắt thêm 1 cây cầu nữa (đường 2
chiều) kiểu dáng cầu mới y chang cây cầu cũ. thời đệ I cộng hòa Ngô Đình Diệm đổi tên là
cầu Hoàng Diệu cho đến ngày nay .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét