Ngày 21/6 là ngày Nhà báo
hàng năm, nhớ lại chuyện năm xưa viết lại và kết hợp với đôi chuyện ngày nay để
suy ngẩm cái chuyện đời nầy vậy .
Trích : Đọc lại “BÚT MÁU” của Vũ Hạnh .
Vũ Hạnh là một nhà văn mà tôi
yêu thích vào thời trước năm 1975, không chỉ riêng tôi, mà cả gia đình tôi yêu
thích . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tôi rất ấn tượng nhất là
truyện BÚT MÁU. Đó là một câu truyện viết lối văn Liêu Trai Chí Dị, kinh dị và
hoang đường, nhưng ẩn ý thì rất rõ. Nhà văn đưa ra thông điệp rằng những người cầm bút
mà viết không đúng sự thật thì sẽ gây ra tác hại không kể xiết, tạo ra đầy rẫy
nghiệp chướng, gây hại cho người khác vô số kể. Nên câu chuyện mới có tựa là Bút Máu, một cái tựa nghe
thấy là ghê sợ rồi. Sau nầy khi biết Vũ Hạnh là 1 nhà văn theo cách mạng từ
thời trước năm 1975 (nói theo ngôn ngữ thời ấy thì ông là Việt Cộng nằm vùng),
thì tôi hiểu thâm ý của Vũ Hạnh là phê phán sự thiếu tự do báo chí của thời ấy và đưa
thông điệp cho các cây bút miền Nam là khi viết phải có lương tri và dũng khí
của người cầm bút, để luôn nói lên sự thật và bảo vệ lẽ phải. Một thông điệp
hay và quan trọng đối với những nước nghèo và lạc hậu như Việt Nam, mà có lẽ
thông điệp ấy đến giờ vẫn còn giá trị .
Sau năm 1975,
tiếc thay tôi không còn được thấy những tác phẩm dưới bút danh Vũ Hạnh nữa,
chẳng rõ ông ấy đang làm gì, ở đâu và luôn có giữ được thông điệp mà chính ông
ấy đã đưa ra trong truyện ngắn “Bút Máu” của mình hay không ?
Blog ANH VŨ thứ 4 ngày 27/2/2013.(tai đây)
(mời vào mạng xem
nguyên truyện rất hay).
Ngày nay BÚT MÁU
cũng có, nhưng đa hình , đa dạng hơn .
Nhẹ thì viết về chân dài, người mẫu, ca sĩ khủng, hở mông, hở vú bị phạt rồi,
tiếp tục bị phạt nữa. Vừa vừa thì chuyện hiếp dâm, mua bán dâm, cướp của giết
người … đủ chuyện giật gân, tàn bạo để câu độc giả bán báo .
Nặng nhất là dạng
nầy , đơn cử 2 trường hợp : (cũng nhiều lắm, kể không xiết).
Trường hợp 1 :
Trên website “Nhân Dân” điện tử, thứ hai ngày 20/5/2013, tác giả Lê Võ Hoài Ân
viết về vụ án “Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên chống nhà nước “ của tòa
án tỉnh Long An xử “tội yêu nước” rãi truyền đơn chống bọn Trung Quốc xâm lược
của hai thanh niên Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên có tên “ Cổ vũ cho
hành vi phạm pháp là bất lương” có đoạn như sau :
“ Về Đinh Nguyên
Kha và Nguyễn Phương Uyên , mọi người lương thiện đều mong mỏi cho họ sẽ nhận
thức sâu sắc về lổi lầm để nhận được sự khoan dung của pháp luật, từ đó phấn
đấu trở thành công dân có ích. Khi còn thiếu bản lĩnh và sự chính chắn, sai lầm
có thể xảy ra, nhưng xã hội luôn rộng lượng, sẳn sàng giúp họ trở lại đúng. “
Vì thế cổ vũ, khuyến khích họ đi theo cái xấu và có hành vi phạm pháp là việc
làm bất lương “(trích bài
“Cổ vũ cho hành vi phạm pháp là hành động bất lương của Lê Võ Hoài Ân – Website
“Nhân Dân” điện tử thứ hai ngày 20/5/2013.)Đọc tại đây
Bài viết nầy được
ông Trần Mạnh Hảo đáp lại : “Bàn qua về sự bất lương” (Đàn chim việt 26/5/2013). Ông
Trần Mạnh Hảo chịu thương, chịu khó tra tự điển về chữ “bất nhơn” và
“bất lương”, cuối cùng kết luận : Mong ông (hay bà) Lê Võ Hoài Ân và báo Nhân
Dân trả lời chúng tôi công khai trên Internet rằng : Các ông có lương thiện hay
không ? Nếu các ông im lặng, lờ đi theo kiểu “Việt Minh làm thinh là đồng ý”
thì coi như các ông đã tự chứng tỏ mình và quan thầy của mình không có chính
nghĩa, không lương thiện. Xin cám ơn các ông .
Trần Mạnh Hảo 25/5/2013.
Riêng tôi, xin
nhắc khéo ông (hay bà) Lê Võ Hoài Ân : khi viết bài nầy chẳng hay có đọc bản
tin trên đài VOA ngày 17/5/2013 :
Tuyên bố trên
website của Đại sứ quán Mỹ tại Việt Nam, hôm 17/5/2013 nêu rõ các bản án nầy là
một phần đáng quan ngại của nhà chức trách Việt Nam, dùng các tội danh trong
luật về an ninh quôc gia để bỏ tù những người chỉ trích chính phủ vì họ bày tỏ
quan niệm chính trị một cách ôn hòa.
. . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Hoa Kỳ kêu gọi
chính phủ Việt Nam
trả tự do cho những tù nhân như Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Phương Uyên ….
Việt Nam ta
hiện có hai đối tác chiến lược quan trong về các mặt : chính trị, ngoại giao,
kinh tế, văn hóa cả quân sự nữa là Hoa Kỳ và Trung Quốc. Như thế Hoa Kỳ kêu gọi
trả tự do cho Kha, Uyên là bất lương hay sao ? hãy dè chừng : Bộ Ngoại giao Hoa
Kỳ gởi công hàm phản đối thì ông (hay bà) lo không nổi đâu đấy !
Trường hợp 2 :
Trên trang NguyenTanDung.org có bài :
. . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi dẫn liệu
giới thiệu với bạn đọc về những nội dung kèm lời bình phân tích về ông Phạm
Viết Đào là ai ?, tác giả bài viết có đoạn cuối bài như sau : “ Không riêng gì
Đào mà hiện nay có rất nhiều chủ trang blog đình đám, xuất thân là nhà báo, nhà
văn như : Nguyễn Xuân Diện, Bùi Văn Bồng, Huỳnh Ngọc Chênh, Nguyễn Quang Lập,
Trương Duy Nhất … họ vốn là những người giỏi chữ nghĩa, có quan hệ rộng trong
quá trình hoạt động báo chí, có điều kiện thay đổi, chuyển mình của đất nước,
nhưng tất cả đều có chung tư tưởng thích lên giọng “dạy đời” người khác. Và
thường nhân danh sự thật, nhân danh tự do, dân chủ để tung hoành đủ thứ vấn đề
của đất nước và cá nhân các đồng chí lãnh đạo cấp cao của Đảng và Nhà nước.
Tiếc thay cho những tài hoa nầy đã tự biến mình thành những tai họa đất nước.
Đến đây tôi chợt nhớ đến câu nói nổi tiếng của Chủ tịch Hồ Chí Minh : “Có tài
mà không có đức thì cũng chỉ là người vô dụng”. Mong rằng cái kết đắt giá nầy
sẽ giúp Đào sớm tỉnh mộng để không hoài phí tài năng của mình .”
Ông Bùi Văn Bồng
có bài trả lời : Cái gọi là “đạo đức” của tác giả Bạch Dương là thứ đạo đức gì ? (BVB
15/6/2013)
ĐẶC BIỆT : Ông Trần Hữu Dũng nói leo : Gần đây sự phát triển của
đội ngũ “dư luận viên” cũng như sự phát triển của “cẩu tặc” là một dấu hiệu cho
thấy kinh tế Việt Nam đang bị suy thoái trầm trọng. Vì quá nghèo không có việc
lương thiện để làm, nhiều người phải làm những việc tán tận lương tâm (mà chính
họ cũng cảm thấy nhục nhã) để kiếm sống. ( VietStudies 14/6/2013 ).
Tôi có một ít
thông tin về nhà văn Vũ Hạnh cung cấp cho Blog ANH VŨ :
Ông Vũ Hạnh là
cộng tác viên với Báo Công An TP.Hồ Chí Minh, có dạo ông in lại các tiểu thuyết
như Bố Già, Hán Sở Tranh Hùng rồi tự phát hành, cách đây vài năm tôi có đọc 1
bài viết của ông trên Đặc san Báo Công An TP.HCM về anh Phan Văn Bảy Chủ tịch
Sinh viên Hòa Hảo ở An Giang (anh Bảy học cùng lớp với tôi thời Trung học), sau
đó tôi có gặp vài người quen biết cũ hỏi
về ông thì được biết ông ta không còn như khi xưa nữa ( thuở : Quả Đấm, Con chó
hào hùng …).
Năm 2010 Đại hội
Nhà văn lần thứ VIII có lẽ là 1 đại hội um sùm và kỳ cục nhất Việt Nam :
-
Bài :
Goodbye cái (đại) hội bịt mồm của Trần Mạnh Hảo Sài gòn 07/8/2010
(Thông Luận ).
-
Tuyệt
chiêu là bài : Đại hội VIII
Hội Nhà văn ngâm khúc của
Nguyễn Xuân Viện ( blog Nguyễn Xuân Diện –
Trannhuong.com) trích đoạn hấp dẫn nhất :
Trần Mạnh
Hảo lại reo mấy tiếng.
Khiến mấy
người lại điếng tâm cang.
Khi chàng xông
tới diễn đàn.
Mi rô bặt
tiếng, dạ càng căm căm ……….
Vài hôm sau, đọc
báo, thấy bài phỏng vấn nhà văn Vũ Hạnh về Đại Hội VIII nầy, Vũ Hạnh trả lời :
Đại Hội Nhà văn lần VIII thành công tốt đẹp, từ đấy Vũ Hạnh chết hẳn trong tôi.
Vũ Hạnh đã tệ hơn người danh sĩ Lương Sinh trong truyện ngắn BÚT MÁU năm xưa .
16/6/2013 TRỊNH KIM THUẤN
Năm học lớp nhất, em có đọc cuốn sách mỏng là Người Việt cao quý do thầy giáo giới thiệu. Đến giờ em vẫn không quên tên tác giả và người thầy.
Trả lờiXóa