26 thg 6, 2013

Chuyện vui : BÁC BA PHI : SỐNG TRONG SỢ HÃI của TRỊNH KIM THUẤN

Hôm rày, đọc tin trên các báo và xem tivi thấy các đập thủy điện nhỏ bị vỡ, các cư dân sống phía dưới các đập đang sống trong nỗi sợ hãi, nhớ lại câu chuyện vui của Bác Ba Phi, xin kể lại :

Chuyện xãy ra trước 30/4/1975.

 Bác Ba Phi quê ở U Minh- Cà Mau (tỉnh An Xuyên ngày ấy) có việc lên Sài Gòn tìm thăm 1 người bà con (thất lạc), sẳn dịp khám bệnh … Sau khi bán được 1 số nông sản như khoai lang, nếp dẽo, cá rô đồng, cá trê vàng  
…Bác Ba gái đưa hết cho Bác Ba trai làm lộ phí, để cho chắc ăn, Bác Ba còn mang theo 2 cặp nanh lợn lòi (heo rừng), 1 bộ răng cọp và 10 lít mật ong nguyên chất, phòng hờ thiếu tiền thì bán, mật ong khi gặp được người bà con thì biếu.

Đến Sài Gòn đã 6 giờ chiều, tìm nhà trọ nghĩ, mai tính tiếp, mệt mõi lắm rồi … Đến nhà trọ bình dân, chỉ còn 1 phòng 2 người, đã có 1 người ( Bác Ba nghĩ thầm trong bụng : cũng được, rẽ được tiền thuê), giường ngủ là giường tầng, tầng dưới là anh chàng lính hải quân, tàu vừa cập bến, được nghỉ phép lên bờ, còn tầng trên. Ông chủ nhà trọ dẫn Bác Ba vào gặp chàng lính thương lượng : trai trẻ thì lên trên, nhường cho người già nghĩ ở dưới. Chuyện nhỏ, chàng trai nhận lời ngay.

Chàng trai đi chơi, đêm nào cũng đến 2,3 giờ sáng mới về đến, sau đó ngủ suốt ngày (chỉ trừ 2 bửa ăn), chiều xuống, phố thị vừa lên đèn thì mất bóng chàng ta.

Bác Ba có bệnh yếu tim, đã đến bệnh viện Chợ Rẫy khám, chờ nhận kết quả. Khổ nổi : vừa dỗ được giấc ngủ thì anh ta vừa về đến, leo lên tầng trên lại huýt sáo, cởi giày quăng xuống dưới nghe : bịch, bịch.

Giật mình, nhớ lại thời năm 1945 Tây bố, tim đập thình thịch… thế là 1 đêm mất ngủ.

Chiều hôm sau, chờ chàng ta “mày râu nhẳn nhụi, áo quần bảnh bao”, chuẩn bị ra đường, Bác Ba chận lại trình bày :

-         Chú em ôi ! Qua đây lớn tuổi, lại có bệnh tim, Qua nhờ chú đêm nay có về khuya, khi cởi giày chú làm ơn liệng  xuống nhè nhẹ để Qua ngủ, thì Qua mang ơn chú lắm đa !

Chàng trai sực nghĩ : mình bậy thật, cùng ở chung với Bác Ba đã lớn tuổi mà mình sao vô tình quá, vô lễ quá, bèn xin lỗi rối rít, hứa sẽ không làm cho Bác Ba mất ngủ nữa.

Khuya về đến, trèo lên giường, theo thói quen, cởi xong 1 chiếc giày quăng xuống :  BỊCH … vang lên. Sực nhớ lại lời hứa ban chiều, hối hận, cởi chiếc còn lại để dưới  chân (không liệng nữa), rồi đánh giấc .

Một giờ đồng hồ sau, đang ngon giấc, có cái cây thọt vào hông, giật mình nhìn xuống thấy Bác Ba đang cầm cây thọt mình, bật ngồi dậy hỏi :

-         Dạ ! Có chi không Bác ba ?

Bác Ba mếu máo trả lời : Ông nội ơi ! ông nội, còn chiếc giày nữa làm ơn ông nội liệng xuống luôn đi đặng cho con ngủ, nảy giờ con chờ ông nội hoài hùy không dám ngủ !

NHƯ THẾ : CÓ PHẢI SỐNG TRONG SỢ HÃI KHÔNG  HỞ QUÍ VỊ ?
(theo Tran Nhuong .com ngày 24/6/2013).

                              23/6/2013  TRỊNH KIM THUẤN .



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog