THƠ : YÊU
LÀM CHI .
Yêu làm
chi để nặng sầu duyên kiếp .
Ái ân
xưa còn lại những gì em !
Lá thu
rơi, buồn nuốt lặng từng đêm.
Mưa đếm nhịp tiển đưa
tình dang dở .
Em còn nhớ năm xưa chiều thôn Phú .
Lá ngừng rung, cành
đọng tím tương tư .
Đêm mờ sương gởi lại
mấy vần thơ .
Khóc tạm biệt vài giòng trên
chiếc ảnh.
Thơ
thấm lệ, lệ tràn, trời sương lạnh,
Đường
về xuôi mờ ảo ảnh trăng suông.
Trăng bâng khuâng bàng bạc giữa phố phường.
Bến
sông lạnh ngẩn ngơ thuyền viễn xứ .
Rượu chẳng ấm, tình
tan, ôi ! lỡ dỡ.
Đàn ngang cung, lỗi
nhịp nói gì hơn.
Gặp nhau chi tủi hận với
đau buồn.
Năm tháng mãi lạnh
lùng xuôi dĩ vãng .
Yêu
làm chi để nặng sầu thương cảm.
Để
nhìn nhau không dám nói yêu đương .
Để
gặp nhau như khách lạ bên đường,
Để
chôn chặt ân tình trong khóe lệ.
Yêu làm chi để hường phai, xuân xế .
Để rồi đây viết mãi “hận
trường ca “
Để ghi đây giòng chữ chẳng phai nhòa,
Và mãi mãi tìm nhau trong giấc điệp.
Yêu
làm chi để nặng sầu duyên kiếp.
Tình bao
năm vẫn nối với thời gian.
Chẳng
lung lay và cũng chẳng phai tàn,
Kim
Tự tháp còn kia… chưa gãy đỗ.
Ôi ! nhớ mãi chiều nao nơi thôn Phú .
Nghẹn nhìn nhau thầm lặng buổi thu về .
Nói gì hơn khi lòng đã tái tê .
Ngón chân vạch những gì bên ngõ vắng .
Đêm nay đây, mưa gội buồn trầm lặng,
Gió
về dâng lành lạnh áo phong sương .
Bóng
ai qua chầm chậm ở bên đường,
Tưởng
đâu đó bóng người xa xưa cũ .
Mưa đếm giọt, mưa rơi buồn ủ
rũ .
Mưa tràn về thấm lạnh
cả hồn anh,
Đèn xa xa, mờ ảo nét
vàng xanh .
Rọi héo hắt tình đen
không chăn gối .
Trong tâm khảm mạch sầu dâng vời vợi.
Khúc Ly tao nào ai biết Ly tao !
Giờ đêm nay , ai ở tận phương nào ?
Có mơ
ước bâng qua mùa Xuân khác .
Có mơ ước ngày mai,
quên ngày trước .
Với vàng son lộng
lẫy ngựa xe hoa .
Đốt trang thơ còn
lại của ngày qua.
Gạch nét chữ chưa
phai mùa trăng ấy .
Mùa trăng ấy, bài thơ … bài thơ ấy .
Bên giòng sông Long Thuận trời đêm vui .
Trộm nhìn nhau rồi quen, biết, yệu, say .
Thề
thốt hẹn sang ngang còn gặp mãi …
Rồi mùa thu đi,
mùa thu trở lại .
Bến thu qua, đò vẫn chẳng
sang sông .
Nước mùa xưa nay,
vẫn chảy đôi giòng .
Tình nhân thế chua
cay, đường hai ngã .
Ép tim lại cố quên, lòng lạnh giá .
Viết thơ khuyên, thơ chẳng viết thành thơ.
Quyết xa nhau, ý vẫn nguyện mong chờ.
Mặt
cách biệt, nhưng lòng khôn chia cách.
Yêu làm chi để sầu
dâng trắng tóc .
Có vui đâu khi chả
vẹn câu thề,
Thú gì đâu khi
lòng mãi tái tê .
Duyên đâu đẹp khi tình
còn dang dỡ .
Biết nói gì đây khi lòng bão tố .
Nói rằng yêu, nhưng ai thấu mình yêu .
Nói không yêu lòng lại vẫn yêu nhiều .
Ai không biết, phải rằng yêu giã dối.
Lòng tự thú dù
rằng chưa chăn gối.
Nhưng tình chung
son sắt hẳn từ lâu,
Mấy trang thơ ghi nhớ
mãi về sau,
Ai có biết hay
riêng mình chỉ biết .
Yêu làm chi để nặng sầu duyên kiếp.
Tình đôi ta còn lại những gì em ?
Mái trường xưa, nắng ngã những chiều êm.
Chiều về phôi pha ngày nối tháng .
Xuân vừa hết, Hạ
về trời bãng lãng .
Thu chưa tàn, đã
nối tiếp sang Đông .
Mấy Xuân, Thu,
Đông, Hạ vẫn chờ mong .
Mong phối hiệp
hay mong giờ biệt giã ?
Mưa… mưa mãi liệm đời vào băng giá .
Gởi hồn về xa, vắng một đêm nay .
Sầu tâm tư chìm lặng suốt đêm dài .
Mưa réo rắc như lòng ta than vãn.
Quên sao được
những ngày trong dĩ vãng.
Những ngáy đầu
ngượng ngập tiếng em, anh …
Giở trang thơ,
giòng mực vẫn còn xanh,
Và nét chữ mềm
run trên nếp giấy .
Quên sao được, tình ta từ dạo ấy .
Bóng hình em, còn đó chẳng mờ
phai .
Dù mai
đây, tháng rộng năm dài.
Xin chớ vội đổi thay màu mắt biếc .
Yêu
làm chi để nặng sầu duyên kiếp.
Tình đôi ta còn mãi được không em ?
Mùa mưa rơi – 1958 . VIÊN TỬ LĂNG .
Nhà thơ Viên Tử
Lăng là 1 công chức cao cấp ở tỉnh
An Giang, thời miền Nam
trước 30/4/1975, quê Đồng Hới – Quãng Bình
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét