19 thg 5, 2014

CHUYỆN VUI : BỆNH “TRÊN BẢO DƯƠI KHÔNG NGHE “ của TRỊNH KIM THUẤN.


 Nghe được trong một tiệc cưới nhà người bạn cưới vợ cho con.

Chuyện kể : Ban học chung lớp, ra trường người Giám Đốc Công ty, người Bác sĩ, người Giảng viên Đại học.

Anh chàng Giám đốc Công ty tìm đến anh bác sĩ than thở : “Mấy tháng qua, tao mang bệnh “ Trên bảo dưới không nghe”  Công việc làm ăn, đôi khi thấy mình có lỗi với bà xã…. Cũng dành ra ít thì giờ  chiều thứ bảy, chủ nhật  dẫn vợ con đi vui vẻ, tìm hưng phấn..…. Để trả bài … nhưng không hiểu sao mà “trên bảo dưới không nghe “ Bà xã vẫn thông cảm, nghe lời mấy người bạn mua thuốc về bắt tao uống… nhưng ! thua. Mầy giúp tao với.

Bác sĩ : Chuyện nhỏ, tao kê toa mầy đến các nhà thuốc tây mua về uống là xong ngay. Nếu không hiệu nghiệm tao thua mầy 1 chầu nhậu .

Bác sĩ kê toa , Toa thuốc ghi 4 tên thuốc, chữ đầu đều là chữ L.

Anh Giám đốc mang toa thuốc hí hửng …. Đi khoảng chừng 20 nhà thuốc tây, đưa cái toa thuốc ra ,  chỗ nầy bảo: thuốc nầy vừa bán hết, chờ mua vào, chỗ kia bảo trước có bán, bây giờ nghĩ bán vì ít người mua ….

Sau cùng anh Giám đốc mang toa thuốc đến anh bác sĩ : Tao đã đi khắp các nhà thuốc vẫn không mua được, thôi thì mầy có , mầy chia lại cho tao  mấy viên đi . Tao cám ơn mầy !.

Bác sĩ lấy cây viết ghi dưới toa thuốc 4 chữ : Lồn, Lạ, Lên, Liền ?

Anh Giám đốc tức đi6n người : Mầy phải nói thẳng đi chứ. Vụ nầy tao biết rõ quá đi chứ ! Tyao chả cần đến mầy .

Anh Giám đốc giận dỗi bỏ ra về, Anh chàng bác sĩ ngồi cười mĩm : Tao cũng vậy thôi , có khác gì mầy đâu ! 

19/5/2014  TRỊNH KIM THUẤN

Xem thêm chuyện nầy :

Tự trọng cái tự do!

Nguyễn Quang Lập - 


Ngồi viết đau lưng nhức đầu mình bỏ đi cà phê, chẳng ngờ gặp cô bạn thân từ thuở hàn vi. Thân lắm, chuyện gì cũng nói với nhau, kể cả những chuyện kín. Ngồi uống với nhau được 5 phút, cô bạn bảo tao bỏ chồng rồi, mày biết chưa. Mình bảo rồi, nhưng sao lại bỏ? Thằng đó đẹp trai, kiếm tiền được. Trai thời này được như nó cũng hiếm. Cô bạn cười cái hậc, nói tại bộ phận không nhỏ của nó hỏng bố nó 5 năm rồi. Mình cười, nói mày điên lắm. Bây giờ đã có cháu ngoại, thứ đó chỉ có tác dụng giải khuây, có cũng được chẳng có cũng xong, bí lắm mày gọi tao phát là xong, sao đến nổi phải bỏ nó?

Cô bạn lại cười cái hậc, nói tại nó chứ không phải tại tao. Bộ phận không nhỏ của nó hỏng nhưng nó không chịu thừa nhận. Nó bắt tao chạy chữa thuốc thang tốn tiền tỉ. Đêm nào nó cũng hành tao từ đầu hôm cho đến sáng cốt để chứng minh bộ phận không nhỏ của nó không hỏng. Sở dĩ nó không ngóc đầu lên được là tại tao, tại tao không biết đáp ứng yêu cầu của nó, không biết hưởng ứng cùng nó. Tao đã không động viên nó lại còn tỏ ra xem thường khinh bỉ nó, tóm lại tao hết sức ngu ngốc và vô trách nhiệm…

Mình nói thì mày cũng phải thông cảm cho tự trọng của nó chứ. Ai không có lòng tự trọng. Cô bạn lập tức vằn mắt lên, nói đó không phải là tự trọng, đó là vô liêm sĩ. Người có tự trọng là khi biết mình hỏng thì xin lỗi và rút lui, chứ không phải điên cuồng chứng mình không hỏng, ra sức dụ dỗ phỉn nịnh, cuối cùng đổ hết tội lỗi cho người ta. Tự trọng kiểu gì lạ thế, tự trọng cái tự do! Tiên sư bố các anh. 
Hi hi hu hu


Nguyễn Quang Lập

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog