Câu chuyện đầy tính sắp đặt. Nói thẳng ra là giả, là giả tưởng. Kĩ thuật
dẫn truyện có chỗ hơi vụng. Giá dùng một lối viết khác, (biết đâu) sẽ khắc
phục được nhược điểm này. Song đây là một tác phẩm viết về chiến tranh.
Viết về chiến tranh mà không hề có... chiến tranh mới là một điều... xưa
nay hiếm. Bởi nó nói lên cái “đạo” của chiến tranh. Và như thế đối với một
truyện ngắn, tưởng đã là... quá đủ.
Vũ Phong Lưu
Đã gần chín giờ sáng. Những tia nắng ban mai
qua khung cửa kính nhích dần, bò dần tới nửa gian phòng khách của ngôi biệt
thự sang trọng. Cường uể oải vươn vai ngồi dậy. Anh lẳng lặng vào trong
phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước. Tiếng ro ro của các tia nước từ hai
bên thành bồn tắm xói vào lườn gây một cảm giác lâng lâng, đê mê. Thời đại
văn minh thật thú vị. Đến bồn tắm cũng làm được viêc massa thay bàn tay của các cô gái. Các
huyệt đạo được khai thông, âm dương giao hòa, khiến anh chìm dần vào lạc
thú như được ai ve vuốt chiều chuộng. Một gã trí thức nghèo hèn, nhét đầy
bụng chữ mà vợ bỏ, con khinh, nếu không có cơ hội làm đầy tớ bất đắc dĩ cho
bạn, sức mấy anh được hưởng cái lạc thú nhân tạo này. Hai tuần qua đi, có
lẽ Cường chỉ thích nghi với bồn tắm này và công việc chăm sóc gà ô cho bạn.
Ngoài ra, cả biệt thự sang trọng cùng các tiện nghi khác đều xa lạ với anh.
Đến cả việc ngủ trong phòng kín có máy điều hoà giữa tháng năm oi bức Cường
cũng không thể quen được. Anh đành cắp gối ra ngủ ở đi văng phòng khách
thoáng đãng khí trời. Gió từ hồ Tây thổi qua hoa viên biệt thự vào phòng
khách vẫn thú hơn gió lạnh từ máy điều hoà.
Đời Cường quá quen với cảnh chật chội 12 m2
chuồng chim ở khu nhà lắp ghép Thành Công đang xuống cấp. Đùng một cái ông
bạn thân mò đến và nói:
- Vợ chồng tao đi du lịch Singapore,
Đài Bắc 1 tháng. Lũ trẻ đứa đi học nước ngoài, đứa đi công tác Sài Gòn. Cô
bé giúp việc thì xin về quê, vả lại cũng không đủ tin giao nhà cho nó được.
Kẹt quá! Mày đến biệt thự của tao nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và coi nhà giúp tao.
Biết mày lười nấu ăn nên bà xã tao đã chất cả núi đồ nguội trong tủ lạnh,
dùng cả tháng... Giúp tao nhé!
- Cũng được. Tao đang viết dở báo cáo tổng
kết đề tài lai tạo giống cây trồng rừng cho chương trình 327 ở 6 tỉnh miền
núi phía Bắc nên cũng cần yên tĩnh.
-Tuyệt quá! Nhất cử lưỡng tiện... À, tao
quên chưa nói. Tao có con gà ô tướng tử mỵ, tao yêu nó như con đẻ. Ở nhà
chịu khó thay tao chăm sóc nó. Cách thức chăm sóc đã có ông cụ Huy bên hàng
xóm cũng thuộc dân mê gà chọi, sẽ hướng dẫn mày.
- Có phức tạp lắm không?
- Đơn giản thôi. Mày xem cụ Huy làm một hai
lần là quen ngay.
- Thế thì tốt rồi.
- Tao dặn thêm, nếu ở nhà có thằng Mão Sếch
hay Mão đại ca, ở biệt thự gần mép hồ gạ gẫm chọi gà mày đừng có nhận lời
- Mày đi vắng nó biết tao là ai mà gạ với
gẫm.
- Chưa biết chừng, thằng này máu ăn thua,
cay cú vì mấy lần trước gà nó đều thua gà ô của tao. Nghe nói Mão Sếch vừa
cho đệ tử đi tầm được gà chiến của cụ giáo Hợi bên Bắc Ninh. Cụ ấy không
chịu bán, nó vừa nài nỉ vừa ép mua với giá năm triệu đồng.
- Yên tâm, tao sẽ trông nom nhà cửa, gà chọi
chu đáo. Chúc hai vợ chồng mày một chuyến đi vui vẻ!
Từ hôm ấy Cường nghiễm nhiên thành chủ nhân
ngôi biệt thự vào loại to nhất nhì làng du lịch Quảng Bá. Cuộc sống độc
thân giúp anh dễ bề di chuyển. Bạn bè ai có việc cần nhờ trông nhà, anh đi
liền, chẳng vấn vương suy tính gì. Tuy vậy lần này thảnh thơi, vương giả
nhất trong hơn 40 năm làm cái thằng người của anh. Ở biệt thự này từ con
mèo, con chó, con gà cũng sướng gấp bội lần anh lúc ỏ nhà. Đời là vậy!…
* *
Có tiếng chuông reo gọi cửa. Cường biết đó
là cụ Huy sang chơi. Anh lật đật ra sân mở khoá cổng sắt.
-Cháu chào cụ, rước cụ vào trong nhà ạ!
- Không dám, bác mới thức dậy phải không ?
Đêm qua tôi để ý thấy phòng khách bên này sáng điện gần hết đêm.
- Dạ thưa cụ đêm qua cháu mải viết báo cáo
đến lúc sực nhớ ra xem đồng hồ đã 2 giờ sáng.
- Trí thức các bác làm việc vất vả chẳng ai
biết cho.
- Vâng, thưa cụ làm viêc trí thức cốt ở cái
tâm, cái chí hướng của mình thôi.
- Nhưng đời cũng bạc bẽo quá, bác nhỉ.
- Dạ, cám ơn cụ ! Cũng tại cháu bất tài
thôi, cụ ạ !
- Đừng tự hạ thấp mình như vậy, nhìn bác làm
việc là tôi biết cả, mà thôi, xưa nay anh hùng bất kiến minh quân là thế…
- Có lẽ cũng đến giờ rồi, con vẫn chưa xoa
bóp và cho gà ăn. May có cụ sang, ta ra thăm nó một lát rồi rước cụ lên nhà
xơi nước- Cường lảng sang chuyện khác.
- Tôi cũng định bàn với bác thế đấy. Giống
vật nuôi nó mà chầm vập, âu yếm, chăm sóc, nó sẽ giả nghĩa mình sâu lắm,
không biết đâu mà lường hết được.
- Từ bữa về đây lại được gặp cụ, cháu cũng
đâm ra mê gà chọi cụ ạ!
Cụ Huy theo Cường hăm hở đến bên lồng gà
chọi. Chú gà ô thấy hai ngưòi hăm hở đập cánh gáy . Tiếng gáy nghe đanh và
gọn như một tiếng quát.
Cụ Huy chỉ con gà nói với Cường:
- Con gà này có tiếng gáy rất quý tướng.
“Ngôn vi tâm thanh hình vi tâm tưởng”. Lời là trí là dũng của lòng, vẻ là
hình của lòng. Các cụ ta còn có câu phương ngôn “Miệng người sang có gang
có thép”. Câu này ngoài nghĩa ở mặt trái cuộc đời đồng tiền dễ đổi trắng
thay đen, còn có nghĩa là người có quyền uy, trí tuệ giọng nói trầm hùng
sang sảng, đanh thép, ngắt mạch gọn hơi. Tiếng gáy như con gà ô nhà mình là
thể hiện quyền uy, sức mạnh và tư chất của nó. Gà ô nhà mình ít gáy, nhưng
tôi đảm bảo loại gà hèn tướng chỉ nghe nó gáy cũng đủ ngác ngơ, sã cánh,
cụp đuôi lủi mất.
- Tiếng gáy như thế nào gọi là gà tầm thường
ạ? - Cường thích thú hỏi.
- Nếu nghe tiếng gáy thấy đơn điệu, đều đều
như mọi giống gà khác thì tiếng gáy ấy biểu hiện một tài năng tư chất tầm
thường. Gà gáy theo mọi nhà, mà trong tiếng gáy không nghe thấy sự thách
thức hiên ngang thì thường oai ở nhà, hèn khi ra sân xới lạ. Tiếng gáy khàn
đục là gà tiểu nhân.
- Cháu đọc bao nhiêu sách, bây giờ học cụ
nuôi gà lại thấy sáng ra nhiều điều.
Cụ Huy nghe Cường nói chỉ vuốt râu tủm tỉm
cười. Cường lấy rượu thuốc ra xoa bóp cho gà. Cụ Huy vừa giúp Cường chăm
sóc chú gà ô, nói lời âu yếm. Hai người say sưa ngồi ngắm chú gà ô thong
thả mổ từng hạt ngô. Ăn no chú xoải cánh nằm ngủ phơi nắng. Cụ Huy quay
sang Cường nói:
- Bác nhìn kỹ sẽ thấy gà ô nhà mình có nhiều
tướng ẩn. Khi nó ngủ, đầu và cổ thả xuống đất thõng mềm như con rắn. Đó là
tướng gà tử mỵ, ngủ mà như chết. Nếu nhìn kỹ, bác sẽ thấy, chỉ lúc nó phơi
nắng hay đập cánh, ta mới nhìn rõ mỗi cánh chỉ có một chiếc lông trắng
muốt. Đó là tướng ẩn thứ hai, gọi là gà ô điểm bạch. Gà tướng ẩn nhiều khi
mới vào trận có vẻ ngu ngơ chịu đòn để thăm dò hoặc khích tướng đối phương.
Vào lúc bất ngờ nó bùng lên, xuất những chiêu thức lạ và đối thủ có khi
chết ngay tại trận. Điều đáng quý và đó là tướng ẩn thứ 3 như bác vừa trông
thấy. Gà ô nhà mình là giống gà chiến lẫy lừng nhiều chiêu độc thủ vậy mà
khi nãy vừa ăn vừa cúc cúc gọi mấy
chú gà con đến ăn cùng. Dáng điệu nó
lúc ấy thật hiền từ, âu yếm thương quý đám gà con như cha thương con. Có
nhiều con gà chọi khác đang ăn thấy gà con sán đến liền giương mắt mổ một
nhát toét cả đầu. Bác đã gặp ai trên đời độc ác, thiếu tình yêu với trẻ con
mà hậu vận được tốt đẹp không?
Cường nghe cụ Huy giảng giải cao hứng vỗ tay
cười ngất. Anh lễ phép mời cụ lên nhà uống nước và né người sang một bên
mời cụ đi trước. Cụ Huy nhìn anh gật gù ra chiều hài lòng, mến phục cử chỉ
nho nhã ấy. Vào đến phòng khách Cường vừa pha trà vừa vui vẻ nói:
- Đêm qua con thức khuya thấy mệt nên sáng
nay xả láng nghỉ ngơi hầu chuyện cụ. Xin cụ dạy bảo con thêm về cách xem
tướng gà, rồi hai ông con mình uống rượu. Mọi thức đều có sẵn ở trong tủ
lạnh, không phiền phức, diệu vợi gì cụ ạ!
- Xem tướng gà không đơn giản đâu.
- Dạ, thưa cụ con biết.
- Xem tướng gà cũng phải hiểu kinh dịch,
thông suốt huyền cơ và cái lẽ biến hoá của trời đất bởi gà cũng như người
vậy. Người cốt ở tướng mặt, tướng tay. Gà cốt ở đôi mắt và đôi chân.
- Con nhìn gà thấy con nào cũng giống con
nào, biết xem thế nào ạ?
- Mắt gà rất khó xét đoán vì là cửa sổ của
tâm hồn. Thường mắt to, mắt trơ là gà vô cảm, bất tài. Mắt mọng nước như
trái nhãn bóc vỏ là gà uỷ mỵ, thiếu ý chí sắt đá khi xung trận. Mắt lầm cát
là gan lì, không chịu khuất phục. Nếu đưa tay ta vào gần thấy mắt gà thu
nhỏ, con ngươi bé tí ti như một chấm sáng ấy là gà thông minh, nhiều mưu
lược,có đòn tập hậu hay tạt ngang bất ngờ. Dẫu sao nhìn vào mắt gà còn tuỳ
thuộc vào sự giao cảm với người mà suy đoán những yếu tố hư tĩnh vô vi
trong con ngươi, vành mắt của gà. người có tâm càng sáng, đức càng cao,
càng dễ giao cảm với loài vật.
- Mới chỉ có đôi mắt gà cụ đã dẫn giải ngần
ấy điều thì xem chân gà chắc còn nhiều điều thú vị - Cường xuýt xoa nói.
- Đúng thế. Bác làm ơn cho lão xin một hớp
rượu, rồi ta bàn tiếp.
Cường đứng dậy lấy rượu ngâm rắn ngũ xà rót
vào chai pha với rượu thuốc ngâm theo bài “Dưỡng huyết khu phong” mà cụ Huy
vẫn thích. Anh mở tủ lạnh lấy ra bát bầu dục đã thái sẵn, rót ít nước sôi,
lấy thêm ít tiêu, mắm, chanh, ớt. Hai ông cháu vui vẻ uống rượu, nhìn ra
hoa viên biệt thự. Nắng đã lên cao rắc những bụi sáng vàng trên từng tán
lá. Xa xa phía hồ Tây mặt nước đong đưa, chao nghiêng cánh võng theo ngọn
gió sớm mùa hè. Cường cảm thấy cuộc sống đáng yêu, thú vị và nhiều điều anh
còn chưa biết, chưa khám phá hết. Cụ Huy bắt đầu giảng giải anh nghe về
tướng chân gà. Hơi men làm cụ thêm say sưa, hào hứng.
- Cái tinh, cái tướng gà hiện rõ ở đôi chân.
Đùi là thượng túc. Cẳng là hạ túc. Thượng hạ đều nhau là tướng tầm thường.
Hạ đoản, gà nhanh nhẹn, biến hoá vô thường. Gối chùng, gà có sức bật cao,
mạnh. Gối thẳng, gà thường chậm, ít biến hoá. Kheo treo là tướng lạ, tướng
quý khiến đôi chân gà khi vào trận thực hư biến hoá không biết đâu mà
lường. Chính danh trên mặt vẩy, vô vi biến hoá trong phát hiện suy đoán là
nguyên tắc cơ bản của thuật xem tướng chân gà. Ống chân của gà có 2 mặt âm
dương . Mặt trước (mặt dương) vuông vức, có hai hàng vẩy to, hai bên mép là
thành sắc lạnh. Mặt sau (mặt âm) tròn, mềm. lấm tấm những vẩy nhỏ như hạt kê.
Mặt âm phải sáng bóng, nổi hạt và ấm nóng. Mặt dương phải khô lạnh, phải biểu hiện chính danh,
ngjĩa là phải có dấu hiệu của sự tôn quý thanh cao, hàm đủ: Nhân – Trí –
Hùng - Lược.
Ở mặt dương của ống chân gà phía trên áp gối
là thiên, phía dưới áp bàn là địa. Hàng trên cùng vốn có hai vẩy, nếu chỉ
có một vẩy che kín là con gà của giời. Ở hàng một là đệ nhất án thiên, hàng
hai là đệ nhị án thiên, hàng ba là đệ tam án thiên. Sang đến hàng thứ tư
lại trở về gà tầm thường. Đạo dịch nói rồi, thịnh mãi sẽ suy vậy.Gà con của
giời ra đòn vũ bão hiên ngang như sấm gầm, chớp giật. Điểm nổi bật là gà
không bao giờ chịu khuất phục, cho dù thân thể bầm nát. Nhưng đã là gà con
của giời có thiên sứ mách bảo đòn hiểm để thoát nạn, giành chiến thắng bất
ngờ. Gà án thiên cũng giống con gà ô nhà mình lúc nãy, không cắn gà con lại
còn cho chúng ăn và không đánh kẻ thù khi chúng chưa ra đòn đánh trước...
Áp bàn mà chỉ có một vẩy che kín gọi là tướng quỷ hay tướng phủ địa. Tướng
này cho thấy gà có nhiều đòn hiểm, đòn tập hậu, luồn cánh hay tạt chéo. Đòn
gà biến hoá vần vũ như thiên la địa võng, dễ dàng hạ gục kẻ thù hung hăng,
hở miếng, lộ sườn.
Nghe đến đây Cường nắm tay cụ Huy sung sướng
reo lên:
- Cụ đã dạy con một bài học vô giá về triết
lý nhân sinh chứ không đơn giản là việc xem tướng gà nữa. Con muôn ngàn lần
cảm ơn anh bạn đã cho con cơ hội gần cụ những ngày này. Hai ông cháu mình
uống tiếp dăm chén rượu mừng cuộc tao ngộ. Thức ăn nguội hết cả rồi cụ ạ!
Họ vừa uống rượu vừa quay sang bàn chuyện
thời sự, chuyện nhân tình thế thái. Có bàn rộng đến việc đời Cường mới thấm
thía câu ngạn ngữ “bảy mươi học bảy mốt”. Cụ Huy đã kể anh nghe nhiều
chuyện xảy ra trong đời.Thời trai trẻ cụ vốn là ngưòi sôi nổi, nhiệt thành
và đa tài cũng lắm nỗi đa đoan. Bạn bè cùng lứa họat động bí mật trước năm
Át Dậu, nhiều người văn hóa lem nhem nay lên tướng hay làm Bộ trưởng, còn
cụ có bằng tú tài Tây hẳn hoi mà trước khi về hưu chỉ làng nhàng lương
chuyên viên hạng bét. Có lần cụ bảo Cường rằng, nỗi bất hạnh lớn nhất đối
với người quân tử là bất kiến minh quân. Nếu tìm được minh quân như Ngô Thì
Nhậm tìm được Nguyễn Huệ thì dẫu có phải chết ấy là do số trời và cái chết
ấy hàm chứa bao điều hạnh phúc. Một mình anh chỉ là cá thể đơn lẻ trong vũ
trụ chẳng thể làm nên công tích gì vĩ đại nếu không biết dựa vào số đông,
mà trong số đông ấy phải tìm cho ra minh chủ, minh quân…
Chợt từ ngoài sân vang lên tiếng gáy báo
trưa của chú gà ô. Cụ Huy nghe tiếng gáy như bừng tỉnh.
- Mải nói dông dài chuyện đời quên mất đang
dở bàn chuyện gà. Bác tha lỗi cho lão già lẩm cẩm.
- Dạ thưa cụ ngày còn dài. Con lại xin được
nghe tiếp chuyện gà của cụ.
- Tôi đã bàn qua ống chân, bây giờ luận tiếp
đến bàn chân: Bàn chân gà có ngón giữa to và dài gọi là ngón chúa, hai bên
là ngón biên, phía sau ngón hậu, vị chi tất cả có 4 ngón. Xét về hình dáng
hai ngón bên phải tạo lập một góc vuông hay gần vuông. Đạo dịch rất trọng
sự vuông tròn, có biến qua biến lại cũng là để đạt tới sự vuông tròn, cân
đối, hài hoà. Xét về dấu tướng lạ người ta tập trung xem vẩy ở ngón chúa.
Có tướng gà con của ấu chúa biểu hiện vẩy thứ nhất và vẩy thứ hai tạo thành
chữ Nhân . Đó còn gọi tướng gà nhân tự đầu hổ. Tướng này như Gia Cát Lượng
phò ấu chúa hay Triệu Tử Long ở Tương Dương - Trường Bản. Khi lâm trận, gà
tiến thoái vào ra như đi giữa trận đồ bát quái. Nếu gặp đối thủ cao cường,
giữa phút nguy nan đến mức mắt mù, cổ gãy, gà bỗng nhiên trỗi dậy đá một
đòn đối phương chết ngay.Gà nhân tự đầu hổ không bao giờ phản chủ hay làm
nhục chủ. Nếu chữ Nhân tìm thấy ở những hàng vẩy khác, gà cũng vào lọai
hay, nhưng chưa thể có tuyệt chiêu. Còn nhiều dấu hiệu của tướng linh kê
khác như gà vẩy vương tự, vẩy xuyên đao, vẩy huyền kê, vẩy liên giáp thành
nội, liên giáp thành ngoại... Tôi nói nhiều quá sợ bác không nhớ nổi. Đợi
khi nào gặp con gà cụ thể tôi sẽ phân tích để bác hay. Bây giờ sắp quá ngọ
sang mùi. Thời giờ đi mau thật. Tôi quấy quả, dông dài mãi sợ bác mất thời
gian. Vậy tôi xin kiếu hẹn bữa khác...
*
* *
Cường chưa kịp tiễn cụ Huy ra về, chợt có
tiếng chuông gọi cửa đổ liên hồi, gấp gáp. Anh xin lỗi, nhờ cụ nán ngồi lại
rồi chạy ra mở cổng. Mão Sếch ôm theo con gà tía cùng dăm bảy đệ tử bước
vào. Chẳng đợi Cường cho phép, họ nghênh ngang kéo nhau xông thẳng lên
phòng khách. Một gã khoanh tay dựa vào tủ buông một câu xấc xược:
- Ông
chủ đâu?
Cường cau mày khó chịu, không thèm trả lời.
Mão Sếch cảm thấy hơi tẽn vì thái độ của bọn đàn em nên dàn hoà.
- Ông anh tha lỗi. Bọn đệ tử của tôi quen
cộc cằn, lấc cấc, nhưng rất tốt, rất trung thành. Ông anh khỏi lo. Tôi là
hàng xóm, cụ Huy đây cũng biết.
- Vâng, tôi cũng có nghe qua và biết anh có
cái biêt thự ở mép hồ. Các anh cần gì? - Cường hỏi.
- Thế ông anh là thế nào với chủ nhà?
- Tôi là bạn thân đến trông nhà, trông gà.
- Vậy cứ tạm xem anh như là chủ con ô tử mỵ.
Nói cho nó nhanh! Tôi mấy bận ôm gà
sang đá đều thua đậm. Hôm nay có con gà tía muốn cho thử sức với con ô bên
này.
Nhận thấy Cường có vẻ lúng túng, cụ Huy đỡ
lời:
- Gà tía hở. Bác cho tôi coi một chút, được
không bác Mão?
- Mời cụ cứ tự nhiên - Một gã đệ tử vừa nói
vừa trịnh trọng ôm gà tía đến bên cụ Huy – Gà tía này hết sảy. Đại ca của
cháu vất vả lên tận Bắc Ninh, gặpcụ giáo Hợi, mua hết 5 triệu đấy.
Cụ Huy tủm tỉm cười, đưa tay đỡ con gà lên
ngắm nghía. Nghe tiếng cục cục của con gà ô ngoài sân, tía ta hùng hổ nhảy
xuống sàn, đập cánh gáy vang đầy vẻ thách thức.Cụ Huy chăm chú nghe tiếng
gáy, sau đó lại gần tía một tay vuốt ve, tay kia đỡ lấy ngực nó. Cụ ngồi
quan sát, trầm ngâm suy nghí chừng
15 phút rồi quay sang Mão Sếch nói:
- Con gà này đúng là linh kê. Đã lâu lắm
ngoài con ô nhà này, hôm nay tôi mới gặp được một con gà quý tướng. Các bác
xem: con tía này thuộc loại tầm đại, lực lưỡng hơn con ô tầm trung. Nó nặng
hơn con ô ít nhất 4 lạng, cao hơn sáu phân. Đầu nó nhỏ, theo xuôi với cần
cổ. Mỏ ngắn và chắc, hàm lại rộng, mổ vào đối phương cứ là dứt từng miếng
thịt. Gò má cao, da mỏng, đỏ tươi. Mi mỏng, mắt sâu, con ngươi nhỏ, quầng
mắt lầm cát. Ức nhỏ, mình dài, phao câu lớn. Lông nó mượt và chặt lông, nếu
ngã xuống nước chỉ cần lắc mình vài cái là khô liền. Đôi chân con tía này
mới thực tuyệt. Đùi dài hơn cẳng, kheo treo, bắp cơ nổi rắn như tảng đá.
Ống chân đã có vẩy phủ địa, lại thêm vẩy liên giáp thành nội ở ngang tầm
cựa. Bàn chân vuông vức, ngón chúa dài và bóng láng. Ai có tiền đừng nói 5
triệu mà 10 triệu, 20 triệu cũng nên mua. Quý anh Mão đã dư tiền lại rất
sành chơi gà.
Cụ
Huy liếc mắt thấy Mão Sếch khoái trá, châm lửa hút thuốc, mặt nghênh
nghênh, hai chân nhún nhảy. Liếc sang phía Cường cụ thấy anh hơi thất sắc,
trán lấm tấm mồ hôi. Cụ càng tán dương gà tía, đám đệ tử của Mão Sếch mặt
mày như nở ra, hai chân muốn nhảy cẫng. Một gã xấn xổ lại gần Cường giả lả
nói:
- Chơi chứ, ông anh. Hôm nay mới thực sự là
quần hùng hội yến. Ông anh mà không dám đưa gà ô ra thử sức thì xoàng quá,
uổng công tụi em xoa bóp gà tía cho đại ca suốt 1 tuần.
- Giang hồ có luật. Chối từ thế nào được. Ăn
mãi thì đến lượt phải nôn - Một gã khác đỏ mặt tiếp lời.
- Nhưng có phải gà của tôi đâu - Cường nhỏ
nhẹ đáp.
- Không được. Ông anh mới về xóm này không
biết đại ca 3, 4 lần ôm hận trên sân xới biệt thự này. Có trận đại ca tôi
đã chết gà lại mất toi gần trăm triệu cá độ. Oan có đầu, nợ có chủ...
Đôi bên lời qua tiếng lại mỗi lúc thêm ồn ã.
Cường càng từ chối, khất lần tụi đàn em Mão Sếch càng hung hăng ép buộc. Cụ
Huy chỉ ngồi im lặng, tủm tỉm cười mát và quan sát chú gà tía oai phong,
lẫm liệt. Hồi lâu cụ nói bâng quơ:
- Nghĩ cũng lạ. Gà quý tướng thế này mà cụ
giáo Hợi Bắc Ninh lại bán cho các anh?
- Không đơn giản đâu cụ ơi! Đại ca chúng
cháu phải năn nỉ rát lưỡi, khô miệng nửa ngày giời mà cụ giáo vẫn làm
thinh. Mãi sau cụ giáo thấy chúng cháu lì quá mới phát giá 5 triệu ngỡ là
nói lỡm, ai ngờ đại ca chúng cháu chơi đẹp, xoè tiền ôm gà chạy ra cửa
không nói nửa lời. Cụ giáo chắc là tiếc đứt ruột.
- Thế thì tôi hiểu ý cụ giáo rồi - Cụ Huy
quay sang đưa mắt ra hiệu cho Cường rồi huơ tay tuyên bố - Đánh thì đánh,
sợ gì mà cứ giằng co mãi.
- Hoan hô cụ già. Thế mới là hảo hán làng
chơi.
- Chiều nay 4 giờ khai cuộc.
- Cụ nói là đảm bảo quân tử nhất ngôn đấy.
Đúng 4 giờ tụi cháu ôm gà sang.
- Đã bảo 4 giờ, không sai 1 giây.
- Ý cụ định thế nào, luật cá độ ấy?
- Tuỳ các quý anh.
- Một ăn 20, xong béng – Mão Sếch tuyên bố.
- Tôi chỉ có 200 ngàn lương hưu vừa lĩnh xin
đặt hết cho quý anh.
- OK! Gà tía thua cháu nộp cụ đủ 4 triệu.
Ngoài ra, tiền cá của làng, kính biếu cụ mười phần trăm, không thiếu một
cắc.
Cụ
Huy quyết định đột ngột, cuộc đàm phán diễn ra quá nhanh làm Cường ù tai
choáng váng, lo sợ. Anh ớ người không nói thành lời, chỉ biết nở nụ cưòi
hình thoi, đôi mắt đờ ra ngây dại. Khi bọn Mão Sếch ôm gà lục tục kéo nhau
ra ngoài quán bia đầu ngõ, Cường mới hoàn hồn. Anh lắp bắp hỏi cụ Huy:
- Cụ làm sao thế?
- Tôi chẳng làm sao cả.
- Cụ ơi ! Con lo lắm ! Bạn con lúc đi dặn đi
dặn lại đừng có dây với bọn Mão Sếch. Lên đến phòng chờ máy bay anh ấy còn
chưa yên tâm, chạy xuống nắm tay con nhắc phải chăm sóc, bảo vệ gà ô.
- Bác cứ yên tâm. Tôi biết bụng bạn của bác
và bác ấy cũng hiểu bụng tôi.
- Yên tâm làm sao được hở cụ? Nếu gà ô của
bạn con có mệnh hệ gì, con biết ăn nói thế nào?
- Bác chưa hiểu nên lo là phải. Thư thả ngồi
tĩnh tâm uống nước tôi nói bác hay.
Cụ
Huy lại tủm tỉm cười nhìn anh hồi lâu. Cụ vuốt chòm râu, đứng dậy tìm chiếc
điếu cày ở góc phòng mang ra đầu hiên vừa hút vừa mơ màng ngắm cảnh Hồ Tây
lăn tăn sóng nước phía xa xa. Cường nhìn theo cụ tâm thần hoảng hốt, đứng
ngồi không yên, tay chân không biết để vào đâu. Anh toan chạy ra van vỉ cụ
Huy đổi ý để tự mình đi tìm Mão Sếch xin lỗi. Nhưng có cái gì vừa e ngại
vừa như tò mò đã giữ chân Cường lại. Hình như cụ Huy cảm thấy thời gian đã
đủ cho Cường bớt lo sợ, ngỡ ngàng, hồi tâm một phần. Cụ vẫy Cường ra ngoài
hiên cùng đi đến chỗ con gà ô.
- Hồi nãy nói chuyện với bác về tướng gà tôi
còn quên chưa nói hết. Tướng gà rất khó xét đoán nhưng luyện nhiều vẫn có
thể phát hiện, tìm được linh kê giữa muôn ngàn con gà tầm thường khác.
Trong giới chơi gà chọi còn nghiệm thấy giữa chủ và gà có duyên may, có
luật nhân quả, luật tương xung tương hợp. Quý vật tầm quý nhân chứ quý nhân
không tầm quý vật.Có những con vật ở với chủ cũ hiển hách chiến công nhưng
khi về tay người khác thành gà đạp mái. Luật nhân quả cho thấy chủ nhân từ,
luôn chăm sóc vỗ về, thương gà như thương con, yêu gà như yêu mình thì linh
kê ra trận dù mù mắt, gãy cánh vẫn có thể bất ngờ chiến thắng kẻ địch mạnh
hơn rất nhiều lần. Chủ nào tớ ấy, nếu ông chủ hèn hạ, thất đức không mấy
khi được gà hay. Nếu ỷ vào tiền, vào thế mà ép buộc, giành giật linh kê từ
tay người khác thì cái thần của linh kê sẽ biến mất.
- Cụ nói xa xôi quá con không hiểu. Con lo
lắm cụ ạ! Gà ô này là bạn con giao lại bằng tất cả tình cảm từ hồi chúng
con còn mặc quần thủng đít.
- Sao bỗng dưng ngưòi có học thức, thông
minh lịch lãm như bác lại chậm hiểu thế?
- Quả có vậy. Lúc nãy cụ hết lời ca ngợi con
gà tía. Chẳng nhẽ đó là giả dối?
- Không. Tôi khen thật. Gà tía thật sự là
linh kê hiếm gặp.
- Thế thì lại càng khó hiểu.
- Nếu gà tía đang trong tay cụ giáo Hợi thì
các vàng tôi cũng không dám nhận đấu. Than ôi! Anh hùng bất kiến minh quân.
Tôi đã nghe trong tiếng gáy hùng dũng oai phong của gà tía ở đoạn ngân cuối
cùng ẩn chứa một nỗi u hoài. Nhìn sâu vào mắt nó tôi thấy một quầng tối uất
ức, giận hờn. Bác chưa sống lâu, gắn bó với gà chọi, nên bác chưa thấy được
cái linh cảm ấy. Bạn bác ở nhà có thể có sự đồng cảm như tôi. Sự buồn nản
của gà tía đã dồn xuống đôi chân có vẩy quý tướng rồi, bác chưa biết đấy
thôi. Hai mặt âm dương của chân gà đã mất cân bằng, âm đang thịnh lên,
dương bắt đầu suy. Phải biết thăm thân nhiệt biến đổi ở hai mặt ống chân và
nhìn nghiêng quan sát các vệt sáng trên từng vẩy to nhỏ mới cảm nhận hết
được điều này.Một lũ lưu manh giòi bọ như Mão Sếch làm sao có thể nuôi được
linh kê, có nòi giống tôn quý như gà tía của cụ giáo Hợi lừng danh trong
làng chơi gà chọi xứ Kinh Bắc. Ô hô!... Tiếc thay hạt gạo trắng ngần, đã vo
nước đục lại vần than rơm! Anh hùng bất kiến minh quân như gà tía khác nào
Phạm Tăng thờ Hạng Võ, cha con Lý Lăng chết ở ải Hồ Quan bởi Mao Diên Thọ,
Tống Nhac Phi chết ở pháp trường bởi tay Tần Cối... Lão tin gà ô nhà mình
cũng vì lẽ đó. Vả chăng nom tình thế lúc này bọn đàn em Mão Sếch vừa tranh
cãi vừa ép buộc, hùng hổ như muốn nhai sống gà ô, nên từ chối mãi ắt cũng
không xong. Hung đồ như bọn Mão Sếch sẵn sàng trói gô tôi với bác lại, đem
gà ra đá. Còn việc cá độ tôi đâu có thiết, chẳng qua vì tôi muốn cho chúng
nó biết và nhớ đời thế nào là luật nhân quả trong giới chơi gà chọi.
- Đành rằng vậy, con vẫn nửa tin nửa ngờ thế
nào ấy.
- Tôi đảm bảo xin chịu hết trách nhiệm với
bạn của bác, đừng lo.
- Nhưng cháu thương cho gà ô lắm.
- Đừng sợ. Đời một con gà được chiến đấu với
con gà tía của cụ giáo Hợi còn gì vinh hạnh hơn.
Tôi đặc biệt tin vào tướng gà ô điểm bạch
của con tử mỵ nhà mình. Giống vật xét về màu lông nó kỳ lạ lắm. Luật về
tướng ẩn trên mỗi loài vật một khác, nhưng đều rất thiêng. Loài chó, trời
phú cho cái mũi để tìm kẻ thù, cái tai để nghe lời chủ. Tướng chó lạ phải
là “bạch khuyển hoàng nhĩ”, chứ đâu phải chó trắng tuyền như mấy ông buôn
chó vẫn kén mang lên biên giới. Loài mèo trời lại phú cho cái đuôi để lấy
đà, lái bước nhảy sao cho vồ trúng con mồi. Cho nên mèo tướng lạ phải là
“bạch mưu hoàng vĩ”, chứ không phải mèo tam thể. Loài gà khác con chó, con
mèo ở đôi cánh nâng nó lên khỏi mặt đất, vươn tới trời cao. Gà ô điểm bạch
là tướng thiêng, tướng lạ mà tôi vẫn chưa hình dung hết sự kỳ diệu của nó...
*
* *
Đúng 4 giờ chiều trận tử chiến giữa gà ô, gà
tía bắt đầu khai cuộc. Theo luật cá độ, cụ Huy và Mão Sếch mời Cường làm
trọng tài, nộp tiền cược cho anh theo tỷ lệ 200 ngàn ăn 4 triệu. Tin đồn từ
trưa bay đi rất xa, nên các tay chơi gà lão luyện và dân cá độ ở đất Hà
Thành đổ xô đến biệt thự đông đúc, huyên náo khác thường. Mọi người bàn
luận sôi nổi và nhiều nhóm cá độ mới xuất hiện.Ai cũng chắc gà tía thắng vì
nó to lớn, dũng mãnh gấp bội lần gà ô. Hơn nữa tiếng tăm gà nòi nhà cụ giáo
Hợi Bắc Ninh từ lâu nổi như sấm cồn. Tỷ lệ cá cược có nhóm lên tới 1 ăn
100.
Vào cuộc, gà tía liên tiếp ra đòn như vũ
bão, nhưng gà ô chỉ né tránh, thỉnh thoảng ra đòn thăm dò. Suốt cả hồi một,
uy thế tuyệt đối thuộc về gà tía, nhưng cả hai con gà đều ít bị dính đòn
nặng, thương tích của gà ô không đáng kể. Tuy vây trong lúc giải lao xoa
bóp cho gà ô, cụ Huy và Cường luôn miệng xuýt xoa vỗ về nó. Đám đệ tử của
Mão Sếch ỷ thế gà tía hơn phân, mải say sưa với cá độ nên chỉ xoa bóp qua
loa, không một chút biểu cảm.
Sang hồi 2, đặc biệt ở hồi 3, mặc dù có vài
chiêu thức độc đáo khiến gà tía dính đòn toác mào, rách nách nhưng sức gà ô
yếu dần. Nó bị gà tía bao vây, dồn ép, ra đòn liên tiếp vào đầu, vào ngực,
vào cổ. Khắp người gà ô bầm tím, rách nát. Mào của nó bị cắn đứt một mảng
lủng liểng trên đầu, gần rơi xuống đất. Một bên mép bị rách tóac,túa máu ra
tai và hàm. Cổ và lưng gà ô chi chít các vết thương. Cánh một bên hơi sã
xuống... Hết hồi 3, Cường vừa xoa bóp cho gà ô mà nước mắt cứ muốn trào ra.
Cụ Huy dồn hết nghị lực ghìm nén nỗi xót xa, thương cảm và luôn miệng động
viên an ủi gà ô. Cụ đưa mắt sang phía góc sân đối diện, thấy bọn đàn em Mão
Sếch xoa bóp qua loa, ẩu tả cho gà tía, miệng reo cười huyên náo, gọi nhau
í ới. Mão Sếch đang lúc cao hứng khệnh khạng lại gần con gà tía đang thở
hổn hển. Hắn đưa mũi giầy lên sát hàm con gà, cưòi hềnh hệch:
Gà tía cụ giáo Hợi đâu phải chuyện xoàng.
Năm triệu con gà này rẻ chán.
Tự nhiên cụ Huy cảm thấy nhói đau trong
lòng. Cụ thật lòng thương cho thân phận gà tía và càng thêm khinh bỉ Mão
Sếch. Cụ cảm thấy đôi mắt con gà tía đang nhìn vào chủ của nó đầy vẻ óan
giận, tủi hờn. Rồi cụ cảm thấy thương cho người bạn già bên Bắc Ninh. Nếu
cụ giáo Hợi nhìn thấy cảnh này sẽ tê lòng thắt ruột. Là bạn già với nhau,
cụ Huy hiểu cụ giáo Hợi quyết không hề có ý muốn bán gà tía của mình, nhất
là cho người như Mão Sếch. Có lẽ chúng nó vừa mua vừa như ăn cướp của chủ
cũ. Hỡi ôi gà tía! Anh hùng bất kiến minh quân là thế này đây!...
Mở đầu hồi 4, gà ô bỗng nhiên đập cánh gáy
vang, hăng hái xung trận. Càng về cuối hồi, thế trận lấy lại thế cân bằng
vì gà tía tỏ ra chậm chạp không muốn tránh đòn. Dẫu sao với sức lực cường
tráng nó vẫn có đôi phần lấn át gà ô. Chỉ còn 2, 3 phút thì hết hồi 4, bỗng
gà ô bị dính một đòn búa bổ vào mang tai. Nó lạng người đi, chúi đầu xuống
đất quay quay mấy vòng. Gà tía mất cảnh giác thu đôi cánh lại, đứng nhìn.
Bất ngờ gà ô luồn đầu qua háng đối thủ, hất tung người gà tía, sau đó liên
tiếp ra đòn sấm sét làm đối phương tối tăm mặt mũi. Cú đá cuối cùng của gà
ô trúng hàm gà tía, lướt lên mắt trái khiến gà tía lòi một con ngươi, kêu
lên thất thanh que... quéc... nghe rất thống thiết. Tất cả sân xới ngây
người nhìn gà tía gục xuống, hai cánh xoã ra như con gà trúng đạn, một chân
co lại, còn chân kia duỗi ra cào lên mặt đất yếu dần rồi cứng đơ.
Vừa lúc đó một cụ già râu tóc bạc phơ, hớt
hơ hớt hải, xô mạnh cánh cửa sắt chạy vào, khóc nấc lên:
- Ôi tía ơi! Tía ơi! Đường xa, xe kẹt, ta
đến muộn, đã hại chết con rồi tía ơi là tía ơ ... ơi!...
Trong khi bọn Mão Sếch và đám người cá độ
lủi thủi kéo nhau ra về, thì cụ Huy và cụ giáo Hợi cùng quỳ bên xác con
tía, nước mắt rơi lã chã. Tiếng cụ giáo nấc lên từng hồi, khiến Cường thấy
bủn rủn tay chân. Anh không ngờ tình nghĩa chủ và gà lại sâu nặng như tình
cha con. Có tiếng cụ giáo Hợi gạt nước mắt, hỏi cụ Huy nghe hờn giận, trách
móc.
- Cụ là người ăn độ cơ mà? Cụ còn khóc
thương con tía nhà tôi vì cơn cớ gì?
- Cụ giáo ơi! Tôi cũng bị miễn cưỡng như cụ
thôi. Tôi khóc là khóc cho một Phạm Tăng dưới trướng Hạng Võ. Cùng học một
thầy Quỷ Cốc mà sao Trương Lương
được thờ Hán Cao Tổ. Đằng này anh hùng như gà tía nhà cụ sao số phận
lại để rơi vào tay lũ lưu manh hạ đẳng như Mão Sếch. Hỡi ôi, anh hùng bất
kiến minh quân!
- Tôi hiểu ra rồi, cụ Huy ơi! Tủi thân và
cay đời lắm. Tía ơi là tía ơi!...
Cường
đứng lặng giữa sân nhìn hai cụ già tóc bạc phơ sụt sùi gạt lệ chôn xác gà
tía dưới gốc cây hoàng lan. Bên tai anh âm âm, u u lời than của cụ Huy. Cơn
giông từ phía Hồ Tây ùn ùn xô tới. Những đám mây đen vần vũ bay trên biệt
thự. Gió thổi tung những mảnh cỏ, rác trên sân xới gà.■
Hà Nội 5/1996
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét