Tư Mã Thiên là nhà sử
học, nhà văn kiệt xuất của Trung Quốc cổ đại. Ông người đất Long Môn, Thiểm
Tây, là con trai Tư Mã Đàm một thái sử công uyên bác. Hồi nhỏ Tư Mã Thiên học
với cha trong ý thức truyền nghề, học rất thông minh. Mười tuổi ông đã
thông cổ văn. Hai mươi tuổi đã đi khắp miền Đông Bắc Trung Quốc.
Từ 23 tuổi đến 38 tuổi nhân đi công cán cho triều đình, Tư Mã Thiên đã làm những cuộc công du khắp mọi miền đất nước từ những danh thắng cổ tích, danh nhân kim cổ, ghi chép kỹ lưỡng. Có thể nói ông là nhà du lịch lớn nhất thời cổ. Suốt ba mươi năm ông đã tích lũy được kho tư liệu đồ sộ với quyết tâm xây dựng một bộ thông sử cho dân tộc. Sau khi cha mất, ông thừa hưởng chức Thái sử lệnh của cha, Tư Mã Thiên bắt tay khởi thảo bộ Sử ký. Viết được 5 năm thì mắc phải vạ Lý Lăng, bị cung hình tuyệt đường sinh sản.
Từ 23 tuổi đến 38 tuổi nhân đi công cán cho triều đình, Tư Mã Thiên đã làm những cuộc công du khắp mọi miền đất nước từ những danh thắng cổ tích, danh nhân kim cổ, ghi chép kỹ lưỡng. Có thể nói ông là nhà du lịch lớn nhất thời cổ. Suốt ba mươi năm ông đã tích lũy được kho tư liệu đồ sộ với quyết tâm xây dựng một bộ thông sử cho dân tộc. Sau khi cha mất, ông thừa hưởng chức Thái sử lệnh của cha, Tư Mã Thiên bắt tay khởi thảo bộ Sử ký. Viết được 5 năm thì mắc phải vạ Lý Lăng, bị cung hình tuyệt đường sinh sản.
Chuyện xẩy ra như thế
này: Theo lệnh vua, Lý Quảng Lợi và Lý Lăng xuất chinh ra biên cương diệt Hung
Nô. Lý Quảng Lợi kém cỏi, dốt nát, chẳng hiểu mô tê cách dụng binh, chỉ
dựa vào thế hoàng thân quốc thích, tính tình lại ngạo mạn. Hắn sai Lý Lăng tiến
quân vào đất hiểm hậu phương quân địch mà không cho quân tiếp ứng. Kết quả cánh
quân rơi vào vòng vây, bị đối phương diệt sạch, Lý Lăng bị bắt sống, rồi đầu
hàng. Tin dữ cáo cấp về triều, Hán Võ đế buồn rầu muốn làm cỏ nhà nhà Lý Lăng.
Thái sứ công Tư Mã Thiên vì muốn bảo vệ công lý, đã tâu:
- Lý Lăng dẫn năm
nghìn binh mã tiến sâu vào đất giặc, cự với vạn hùng binh của chúng luôn mười
ngày, giết được vô số. Vua tôi Vu Thuyền hoảng sợ dốc hết kỵ mã cả nước bao
vây. Lăng một mình chiến đấu ở ngoài nghìn dặm, cứu binh của Lý Quảng không
tới, thất bại là hiển nhiên. Lý Lăng dù can trường nhưng đơn thương độc mã tác
chiến thì quả bất địch chúng. Tên đạn hết, lương thảo kiệt, đường về bị cắt,
người chết và người bị thương chất chồng, nhưng khi nghe lời hô hào của Lý
Lăng, đều phấn chấn, vuốt máu mặt, giơ nắm tay không xông vào huyết chiến. Thần
cho rằng Lý Lăng rất xứng danh với các dũng tướng thời xưa. Tuy thân bại nhưng
ông ta vẫn nuôi chí có dịp báo đền ơn nước.
Trước mặt Hán Võ đế, là
chị ruột của Lý Quảng Lợi, ái cơ Lý phu nhân nũng nịu bênh che em, yêu
cầu nhà vua trị tội kẻ sàm báng. Hán Võ đế vốn tin yêu nàng, liền hạ lệnh tống
ngục Tư Mã Thiên, khép vào tội khi quân, giao cho Đỗ Chu xét xử, phạt cung hình
(thiến).
Đau đớn về thể xác, bại
hoại về tinh thần, Tư Mã Thiên vô cùng khổ nhục muốn tự kết liễu đời mình.
Nhưng chết giữa lúc bộ Sử ký mới viết được một nửa thì uổng quá, bao nhiêu tâm
huyết gửi vào trong đó, mất toi đi sao ? Ta có chết thì chỉ là “cửu ngưu nhất
mao” (chín con trâu chỉ mất một sợi lông). Ta mà chết thì chẳng ai khen là tử
tiết, người đời sẽ chê cười vì xấu hổ mà tự sát ? Nghĩ vậy, ông tĩnh tâm, tĩnh
trí, phấn đấu trở lại, ngày đêm nuốt hận suốt 10 năm trời quyết hoàn thành bộ
Sử ký.
Theo
Trannhuong.com ngày thứ năm 17/4/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét