Tôi muốn về thăm thôn xóm em.
Một chiều thu nhạt nắng êm
đềm.
Khi quê hương hết hờn chinh
chiến.
Cho mắt người thương … lóng
lánh thêm .
Mình kể nhau nghe vạn ý tình …
Để không còn nữa … những mong
manh.
Những đêm gió rét ngồi thao
thức.
Cho mắt em thôi đẳm lệ sầu.
Nguyện cầu non nước hết binh
đao,
Cho mùa Xuân đến thơm hơi
pháo.
Không phải mùa Xuân nhuộm máu
đào …
Tôi muốn về thăm thôn xóm nhỏ,
Lúc mùa Xuân đến lá chen hoa.
Đường hoa êm mát bên giòng
nước.
Chào đón người xưa dưới nắng
tà .
Nhưng ước mơ sao chóng nhạt
nhòa,
Vì ngoài kia : súng vẫn vang
xa.
Vẫn nhiều trai tráng vui khăn
gói.
Giữ vẹn thề xưa : cứu nước
nhà.
Tôi thấy lòng tôi như tái
tê.
Thương về bạn hữu chốn sơn
khê.
Làm trai trong thuở thời
binh lửa.
Có mấy người đi hẹn trở về
?
Tôi muốn tìm thăm thôn xóm em
.
Cho tình quê đẹp ý vương
thêm.
Nhưng tôi phải sống tròn câu
hứa …
Đâu thể vì ai dạ yếu mềm .
Ngày nào sông núi gió mưa
yên .
Nương cánh thuyền xưa về
bến cũ .
Tôi sẽ tìm thăm thôn xóm
em .
Vũ Phương Thanh tên thật là Võ Phước Triệu là nhà giáo, nhà văn bút hiệu là Thiện Bằng, Ngô Khoai từng công tác tại Tòa soạn báo An Giang, UBMTTQ tỉnh An Giang, Hội VHNT tỉnh An Giang .... đã mất . Bài thơ nầy được làm vào năm , 1969 của nhóm học sinh lớp Đệ Nhị C trường trung học Thoại Ngọc Hầu Long xuyên - Angiang mời xem bài TRƯỜNG CỦ - TÌNH XƯA trên Trannhuong.com ngày 13/11/2012 .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét