Tặng T Cá Sấu & bác chủ Web TN
1. Đạo vừa nhận căn hộ 17.02 ở khu đô thị dành cho các đại gia được dăm ngày,
nhưng tiện nghi chẳng thiếu thứ gì, toàn loại hàng hiệu. Giao giấy tờ sở hữu
căn hộ cho anh xong thì Lý tất bật ra sân bay tháp tùng Sếp đi công cán ở
nước ngoài. Các bạn “chiến hữu” của hai vợ chồng, nói chính xác hơn là những
người chịu ơn Lý đã nhiệt tình mua sắm, lên đời mọi thứ tiện nghi cho xứng
với căn hộ cao cấp của anh. Có vợ làm thư ký riêng cho ông lớn, Đạo nghiễm
nhiên bước vào giới thượng lưu, được các đại gia săn đón, cầu cạnh thì mấy
thứ quà biếu xén kia chỉ là chuyện vặt. Những xấp tiền “đô” thơm phưng phức,
liền số, cùng seri cứ nối tiếp nhau chui vào két, cả anh và Lý có lúc không
kịp đếm. Mới có mấy năm mà Đạo đã ba lần thay đổi chỗ ở, lần sau rộng rãi,
sang trọng hơn lần trước và đương nhiên vị trí căn hộ cũng đắc địa hơn. Lý
bảo, nàng rất tâm đắc lời của một đại gia trong làng kinh doanh bất động sản:
“Xét giá trị một căn hộ thì thứ nhất- vị trí, thứ nhì- vị trí và thứ ba cũng
vẫn là vị trí.” Lần này Lý tháp tùng Sếp đi công cán ở châu Âu khá lâu vì gặp
đúng dịp lễ Giáng Sinh và Tết dương lịch. Giá như nàng chịu nghe lời, sinh
cho anh một đứa con thì cũng đỡ nhớ, nhưng nàng bảo hãy thư thư để tận
hưởng cuộc sống thêm vài năm cũng chưa muộn, vả lại làm thư ký cho Sếp phải
tiếp khách thường xuyên mà vác cái bụng vượt mặt thì khó coi lắm!…
2. Đạo đọc gần xong cuốn sách, mệt mỏi thiếp đi. Không gian bốn bề tĩnh lặng.
Đêm cuối năm giá lạnh, sương giăng mờ ảo. Giấc ngủ bồng bềnh trong nỗi nhớ
nhung cùng những ám ảnh về cuộc tình thời cách mạng văn hóa trong cuốn sách
vừa đọc của tác giả Trung Quốc cứ khiến anh chập chờn tỉnh thức, hồn lạc vào
cõi hư vô. Anh cảm thấy có người lay gọi, thì thầm bên tai những lời nghe
không rõ, nhưng ma mỵ đến kỳ lạ. Đạo vén chăn ngồi dậy. Anh lại gần chiếc tủ
ba buồng, mở ngăn treo quần áo lựa chọn một bộ đồ sang nhất vẫn dùng đi dự
tiệc. Đạo đóng bộ, soi gương, đi giầy rồi lặng lẽ mở cửa, đi về phía cầu
thang máy và ấn nút lên sân thượng. Đêm chìm vào sâu. Sương giăng mỗi lúc một
dày thêm. Từ sân thượng tòa nhà 34 tầng, anh say sưa ngắm nhìn bầu trời đen
thẫm, không một vì sao, chấp chới ánh đèn như ma chơi của mấy chiếc cần trục,
nơi những tòa nhà đang thi công. Chợt cánh cửa sắt ra sân thượng lạch cạch
mở. Một cô gái bước ra như nàng tiên xuất hiện giữa trời đêm bao la, huyền
ảo. Nàng mặc chiếc áo măng-tô màu xanh da trời, chiếc mũ nồi cùng màu đội
lệch trên mái tóc nâu óng mượt. Bóng đèn nhỏ chỗ cửa ra sân hắt xuống gương
mặt trái xoan, sống mũi cao và thẳng, làn mi cong, cặp mắt đen hút hồn người
đối diện. Bước chân nàng nhẹ như đi trên mây. Vóc người thon thả, tỏa thơm
mùi nước hoa hàng hiệu của Pháp. Đạo sững người, đứng thẳng như cây cột điện,
giương to cặp mắt nhìn cô gái đang bước lại gần. Nàng nhìn thẳng vào mắt anh,
khẽ mỉm cười. Nụ cười làm sáng cả một góc trời đêm tối trăng. Bàn tay như đóa
sen trắng chìa ra cho anh nắm lấy, lạnh như tảng băng. Hơi lạnh truyền lan
nhanh khắp người anh, đến tận chân lông kẽ tóc. Tiếng nàng nhỏ nhẹ du dương:
- Chào nhà thơ! Em là Liên, ở căn hộ 34.02 nghĩa là trùng khớp với căn hộ của
anh, nhưng ở độ cao gấp đôi nên ta có duyên gặp nhau đêm nay.
- Lạ nhỉ. Tôi vừa dọn đến, chưa hề nói chuyện với ai trong chung cư, sao cô
biết tôi là nhà thơ?
- Đơn giản vì chỉ những nhà thơ mới thơ thẩn ngắm trời đêm trong giá buốt,
cách nhân thế dưới mặt đất cả trăm mét cao vời vợi thế này thôi. Chẳng phải
các nhà thơ thường bảo, cô đơn là nguồn mạch cảm hứng bất tận của thi ca đó
sao? Em còn biết chị nhà đi xa làm anh bất an không ngủ được.
- Nhỡ cô đoán sai thì sao nhỉ?
- Thì em sẵn sàng chịu phạt, nhưng em không nhầm đâu- Nàng nheo mắt cười tình
tứ. Cái nhìn kèm theo nụ cười ấy có sức thôi miên, làm anh lạnh buốt sống
lưng, nhưng vẫn tò mò, muốn bắt chuyện làm quen với cô gái lạ. Anh chủ động
gọi tên nàng và hỏi:
- Liên ở đây đã lâu chưa?
- Lâu rồi, nhưng bây giờ thì em đang ở xa…rất xa chốn đông người. Căn hộ giờ
chỉ còn mình mẹ em sống thôi.
- Sao thế?...
- Cái số em đến lúc phải đi xa, sống trong ngôi nhà bằng đá hoa cương, có bùa
hộ mệnh mới được an lành. Mẹ em phải lặn lội về tận làng Xuân Vũ, xã Ninh
Vân, gần thành phố Ninh Bình để thuê hẳn tốp thợ giỏi nhất của nghệ nhân Đinh
Ngữ chạm khắc theo mô-tip họa tiết thời nhà Lê cho ngôi nhà của em. Bà lại
vừa gửi cho em từng xấp tiền “đô” nguyên nếp, thơm phưng phức và cả một chiếc
xe hơi Camry 3.0 màu đen đập hộp, đang đậu dưới kia…
- Liên thật sung sướng, dư thừa mọi thứ sao còn lánh đời, sống ở tận nơi xa
xôi thế?
- Hạnh phúc là gì hở anh? Tiền bạc ư? Tiện nghi hiện đại ư? Tất cả chỉ là phù
du, chỉ là thứ “tro tiền giấy bay” quanh mả Đạm Tiên xưa của cụ Nguyễn Du
thôi.
- Liên còn có mẹ, để bà thui thủi một mình ở đây sao tiện.
- Vẫn biết thế là bất hiếu, nhưng số em phải vậy nên đành cam chịu. Mẹ thương
em lắm! Bà mua hẳn một khu đất trên sườn đồi, xây nhà bằng đá hoa cương
bên hồ sen và khuôn viên bao quanh có giàn cây leo, lại có cả những phiến đá
đặt bên gốc cây đại, cây ngâu, cây mộc… Trên mỗi phiến đá, bà thuê khắc những
câu thơ em yêu thích, chép vào sổ tay từ thời sinh viên. Bà bảo với mọi
người, nó vẫn hằng mơ có một “Thạch thi viên” để thi thoảng ngắm trăng, đọc
thơ nên tôi cho nó toại nguyện.
- Người yêu con, lãng mạn như thế thật hiếm, nhưng bà phải là đại gia tầm cỡ
mới có thể tậu ô tô cho em giống hệt người khác đi chợ mua một mớ rau, Liên
nhỉ.
- Thời bây giờ, mẹ muốn mua tặng em chiếc xe hơi đời mới chẳng khó.Tại một
phố cổ trong nội đô, gần chợ Đồng Xuân có rất nhiều đại lý, muốn đặt xe loại
gì đều được thỏa mãn trong vòng ba ngày. Xưởng lắp ráp siêu nhỏ đặt ở bãi
Phúc Xá ngoài bờ sông. Bà chủ ở đó quanh năm đi lễ chùa, nhân viên có dăm
người toàn đàn bà con gái, nhưng tay nghề thượng thặng. Mẹ em đã đến tận nơi
kiểm tra đúng xe màu đen bóng láng, nội thất bên trong đầy đủ những gì em thích
mới chịu thanh toán. Còn chuyện bà vất vả nuôi em khôn lớn thành người thì
dài lắm, em sẽ kể sau…
Liên ngừng lời, đứng lặng, cùng anh nhìn ra bốn phía trời đêm thẫm đen như
mực tàu. Nàng ở rất gần mà hình bóng khi mờ khi tỏ. Anh không cảm nhận được
hơi thở của nàng, chỉ thấy tim mình đập loạn nhịp. Hồi lâu nàng hỏi:
- Nhà thơ có muốn đi thăm ngôi nhà bằng đá hoa cương và “Thạch thi viên” của
em không? Xe đang đậu dưới kia, em sẽ lái xe chở anh đi.
- Dùng xe của anh cho tiện, cũng là chiếc Camry 3.0 màu đen như của em thôi
mà.
- Ta đi xe của em tiện hơn vì em thuộc đường. Lên xe rồi em sẽ kể chuyện đời
mình cho anh nghe, được không?
Đạo khẽ gật đầu. Anh dắt tay nàng cùng ra cầu thang máy, ấn nút xuống tầng âm
của chung cư. Hai người dùng dằng hồi lâu, nàng mới chịu nhường vô lăng cho
anh cầm lái. Đạo đã bật điều hòa chiều nóng sao vẫn thấy lạnh ghê người. Cái
lạnh dường như từ trong người anh lạnh ra. Nàng ngồi bên, vẫy tay về phía
người bảo vệ. Cậu ta ngồi ngây như phỗng, gương mắt nhìn cánh cửa sắt đường hầm
không người kéo vẫn tự động mở ra. Chiếc xe nổ máy, lao vút vào màn đêm sương
rơi dày đặc…
3. Đạo lái xe, đầu óc chơi vơi trong vô thức, nửa mê nửa tỉnh, nghe nàng kể
chuyện: Anh vừa bảo, mẹ em chắc phải là đại gia tầm cỡ trên thương trường mới
đủ khả năng làm nhà bằng đá, sắm sanh cho em đủ thứ hàng hiệu đắt tiền. Thật
ra, bà chỉ là giáo viên dạy văn cấp III trường huyện ở một tỉnh lẻ. Gia tài
của mẹ chẳng có gì ngoài mấy tập thơ, dăm cuốn tiểu thuyết in giấy đen xì,
thô nháp thời bao cấp. Cha em là kỹ sư cơ khí, tốt nghiệp Đại học Bách khoa
năm 1975. Ông bà lấy nhau năm 1979 được vài tháng thì nổ ra chiến tranh biên
giới, ông phải nhập ngũ và chết trận ở Hà Giang nên em ra đời đã không bao
giờ được biết mặt cha. Mẹ em ở vậy nuôi con trong sự khốn cùng của đất nước
những năm hậu chiến. Ngay cả khi nước mình đổi mới, giáo viên dạy văn ở xó
nhà quê như bà cũng chẳng có thêm thu nhập gì ngoài mấy đồng lương còm, vẫn
phải cuốc đất trồng rau, nuôi thêm gà, lợn để có đủ tiền nuôi em ăn học. Khi
em đỗ thủ khoa Đại học Ngoại thương, bà quyết định xin nghỉ hưu sớm, bán hết
cửa nhà, vườn tược lên Hà Nội ở trọ để chăm sóc, kèm cặp con gái khỏi sa ngã
giữa chốn phồn hoa đô thị. Tiền thuê nhà, học phí ở trường, học thêm vi tính
rồi cả học thêm tiếng Anh, tiếng Pháp và biết bao nhu cầu khác của hai mẹ con
đều trông cậy vào thúng xôi buổi sáng, tủ thuốc lá bán buổi chiều và đêm của
mẹ. Suốt mấy năm ở trường Đại học, em hiểu cái nghèo, thấm cái nhục của dân
ngụ cư tỉnh lẻ nên miệt mài đèn sách. Ra trường, tự tin ở tri thức, năng lực
và cả sắc đẹp trời cho của mình, em chỉ nộp đơn dự tuyển vào những công ty
danh tiếng, có trụ sở đàng hoàng to đẹp giữa trung tâm thành phố. Trong em
cháy bỏng lên khát vọng đổi đời…
- Chuyện em kể dông dài, nhàm chán quá, phải không anh?- Nàng ngừng kể, quay
sang hỏi Đạo.
- Thì chuyện gì cũng phải có đầu có cuối chứ em.
- Vâng, nhưng em sẽ không làm mất thời giờ nữa, vả lại trời cũng sắp sáng
rồi. Em có tật sợ ánh sáng mặt trời.
- Liên kể tiếp đi, anh đang nghe đây…
4. Cơ duyên dẫn dắt em vào Tổng công ty cổ phần Đầu tư và Phát triển hạ tầng.
Nó thực chất là sân sau của các ông lớn nên cơ quan chỉ có hơn hai chục người
dạng con vua cháu chúa, nhưng trụ sở nghênh ngang chiếm cả một tòa biệt thự
cổ của người Pháp, trên đường phố lớn ở trung tâm thành phố. Ở đó lương cao,
bổng lộc nhiều, công việc nhàn hạ đã ru ngủ em mê muội, lao vào cuộc tình với
Tổng giám đốc Huân, một người đàn ông lịch duyệt, tinh tế trong từng cử chỉ,
lời nói. Anh cũng là người tỉnh lẻ như em, vì có biệt tài ngoại giao, lại chơi
thân với Chủ tịch công ty là con ông lớn nên được bạn đôn rất nhanh từ
cấp Trưởng phòng thẩm định dự án lên chức Tổng giám đốc. Họ là cặp bài trùng
đem về Tổng công ty nhiều dự án ODA rất béo bở. Mỗi lần ông lớn đến Tổng công
ty do con trai làm Chủ tịch, gặp Huân ông đều rất hài lòng về cách ứng xử
khôn khéo, hiệu quả công việc của anh, quý mến anh như con mình. Em làm thư
ký cho Tổng giám đốc, nhưng Huân rất biết cách tôn trọng, tế nhị tặng hoa vào
sáng thứ hai để em cắm lọ lên bàn làm việc của thư ký. Anh nhẹ nhàng hướng
dẫn em trong công việc; ân cần hỏi han, chăm sóc cả những khi em khó ở theo
chu kỳ hàng tháng của đàn bà. Huân hiểu tâm lý phụ nữ, nắm bắt rất nhanh từng
sở thích nhỏ của cô thư ký. Đi công cán nước ngoài về, anh có quà cho riêng
em, đôi khi còn gửi thêm phần quà lịch sự nhờ em mang về biếu mẹ. Gói quà nào
của anh mở ra em đều thích thú, ngỡ như tự tay lựa mua cho mình, cho mẹ. Nghe
anh đàm luận với bạn bè trên bàn tiệc uyên bác như một triết gia, em thầm mơ
ước có được người bạn đời chỉ cần bằng nửa của anh thôi. Lúc đầu chỉ là nỗi
nhớ thoảng qua trong ngày chủ nhật, sau như mưa dầm thấm lâu, em ngã vào lòng
Huân trong một chuyến đi xa. Từ ngày làm người tình của Huân, em càng được
quan tâm chăm sóc, cưng chiều hết mực. Anh chu cấp tiền cho em tậu căn hộ
chung cư cao cấp, mua sắm cho em đủ thứ tiện nghi. Anh đưa em đến những vũ
trường sang trọng, dẫn dắt em thâm nhập vào giới thượng lưu và tự hào bảo
rằng, nhiều đại gia hay các ông lớn nhìn em đi bên anh mà ấm ức thèm khát. Em
ngây ngất trong men say tình ái, chỉ có mẹ chẳng mấy hứng thú với sự giầu lên
quá nhanh của em. Bằng linh cảm của người mẹ, bà căn vặn đủ điều, phập phồng
lo sợ, mà em cứ làm thinh hay cười xòa. Bà rất buồn, lắm khi đe nẹt, dằn hắt
em vô cớ…
- Sao mẹ em lại buồn? Em gặp vận may thế cơ mà!...- Đạo ngắt lời nàng và hỏi.
- Vì Huân đã có vợ và hai con.
- Chuyện tình cảm thật khó tránh em nhỉ.
- Nhưng em đã nhúng tràm lại không biết dừng đúng chỗ. Em đã thành con đàn bà
hư hỏng, tham lam và mê muội.
- Chưa hẳn thế đâu, em đừng tự trách mình…
5. Nàng đột nhiên nắm tay vào vô lăng, bảo Đạo tạt xe vào mép đường, gục
xuống vai anh thổn thức. Đạo vẫn bần thần, ngây ngô chẳng biết nói lời động
viên, chỉ nghe mang mang trong đầu những âm thanh vọng từ xa thẳm. Trời đã
gần sáng. Sương mờ bao phủ dày đặc, không rõ mặt đường, Đạo phải bật đèn vàng
cho xe đi tiếp và nghe kể chuyện… Chỉ tại em không nghe lời mẹ- Nàng kể- Thế
nên có một ngày em phải trả giá bằng 50 viên thuốc ngủ. Lần ấy, em cùng Huân
đi đàm phán để được làm Tổng B một dự án hàng chục ngàn tỷ đồng. Nếu đàm phán
thành công, chỉ cần nhường lại cho doanh nghiệp khác là bên em ẵm gọn hàng
trăm tỷ. Những cuộc làm việc kiểu này thường là họp kín. Bên đối tác cũng chỉ
có hai người: một là quan chức cấp Bộ trực tiếp theo dõi, quản lý dự án; còn
một nữa là ông Sếp bự của cơ quan đang làm chủ đầu tư. Suốt buổi làm việc,
hai ông cứ hau háu nhìn em, còn trong đàm phán thì nói lời úp mở, không ra
gật, cũng không ra lắc đầu. Đôi khi ông Sếp bên A lại nói vài câu ỡm ờ, chẳng
ăn nhập gì với nội dung thảo luận. Là người nhanh nhậy, nắm bắt tim đen của
người đối thoại nên Huân vẫn kiên trì thuyết phục và ngầm hứa hẹn nhiều điều
úp mở hệt như họ. Lúc chia tay, anh vẫn nhiệt thành nắm chặt tay từng ông hẹn
làm việc tiếp. Mấy ngày sau đó, Huân luôn bẳn gắt, đăm chiêu tìm phương kế
tháo gỡ bế tắc của bản hợp đồng ngon ăn, đem về hàng núi của. Chủ tịch công
ty kéo cả ông bố mình vào cuộc, nhiều lần thì thầm mật đàm riêng với Huân,
không cho em tham dự. Huân nghỉ việc nằm nhà vài hôm làm em cồn cào ruột gan,
chỉ lo anh đổ bệnh. Hôm đến công ty làm việc trở lại, anh bàn với em rủ Bích-
cô bạn thân vừa đọat giải Á Hậu cùng đi Nha Trang tắm biển, tham dự các bữa
tiệc đãi đằng hai vị khách quan trọng của bản hợp đồng. Biết bạn mình ham
vui, ưa thích quảng giao, em đồng ý và Bích cũng nhận lời ngay tắp tự. Thế
rồi đêm ấy, ba ngày sau khi đến Nha Trang, chủ khách đã thân tình, có lúc hơi
buông tuồng bỡn cợt, chúng em uống rượu tới khuya, bị Huân lén pha thuốc kích
dục vào hai ly rượu vang Pháp. Em và Bích đều choáng váng hơi men, trong
người rạo rực khác thường, chỉ láng máng thấy Huân lăng xăng giúp hai ông
khách dìu bọn em về phòng của họ… Em tỉnh dậy lúc trời sáng bạch, kinh tởm
nhìn thằng chó đểu ngồi phì phèo thuốc lá, mắt trũng sâu mà vẫn há hốc mồm
nhìn em thèm khát. Em gầm lên như hổ dữ, lao vào cào cấu, tát cho hắn mấy cái
rồi hớt hải chạy sang phòng bên. Cái thằng phá đời con gái của Bích đã theo
Huân chuồn lẹ xuống tầng trệt uống café, để mặc bạn em ngồi khóc nấc, dưới ga
gường có vệt máu khô. Bích nhìn em bằng cặp mắt có lửa, có lẽ nó căm thù và
khinh bỉ em đồng lõa với âm mưu của Huân. Em không dám lại gần an ủi bạn, để
nguyên đầu tóc rũ rượi chạy đi tìm Huân, thề với lòng sẽ làm cho mọi chuyện
lanh tanh bành để bàn dân thiên hạ cùng biết. Vừa nhác thấy em trong bộ dạng
như vậy, Huân đã nhanh hơn, đứng ra cản đường rồi bế thốc em lên phòng, miệng
la to: “Vợ tôi lên cơn động kinh, nhờ mọi người làm ơn tìm hộ bác sỹ lại tiêm
cho cô ấy một mũi an thần.” Động tác khôn ngoan của anh ta thật nhất cử lưỡng
tiện, vừa át tiếng chửi rủa của em, vừa thanh minh với đám đông đang tò mò
vây quanh. Lên đến phòng, Huân ném em xuống giường. Anh ta chốt chặt cửa ra
vào, kéo rèm che kín cửa sổ và ngăn tiếng ồn. Xong xuôi, anh ta lỳ lợm ngồi
xuống ghế, thản nhiên nghe em mặc sức gào thét, chửi anh ta là loài Sở Khanh,
đem người yêu ra làm vật để mặc cả, đổi chác trong hợp đồng. Em còn xỉa xói,
gọi anh ta là thằng lưu manh chuyên nghiệp khoác áo doanh nhân… Cảnh tượng ấy
kéo dài hơn một giờ thì em kiệt sức. Lúc đó Huân mới lộ nguyên hình là con
quỷ ác. Anh ta nói đốp thẳng vào mặt là không hề yêu em, chỉ mua vui như với
mấy cô thư ký tiền nhiệm. Cuộc tình đến đây chấm dứt, đường ai nấy đi. Huân
còn trả đũa mỉa mai, ví em là con điếm thượng lưu, có hai năm mà thu nhập gấp
vài chục con điếm hạ lưu ngoài đường hành nghề cả đời. Cuối cùng, anh ta gằn
giọng đưa ra hai phương án: một là em im lặng rời khỏi công ty; hai là chân
đã lấm bùn thì bước tới, làm vợ hờ của Sếp bên A sẽ có nhiều tiền, rất
nhiều so với Huân đã chu cấp cho em. Nói rồi anh ta quay gót, rảo bước ra
ngoài. Tiếng đế giầy đanh gọn nện lên sàn nhà khác nào có ai móc quả tim em
ra ném vào cối để anh ta cầm chày giã giò, làm chả…
6. Nàng đầm đìa nước mắt, chỉ lối cho Đạo lái xe rẽ vào con đường có
hàng cây nhãn cổ thụ, rồi lượn quanh quả đồi cho xe hướng về phía “Thạch thi
viên”. Đến nơi thì Đạo dường như mệt lả. Anh chỉ lờ mờ cảm nhận thấy bờ vai
và đôi tay lạnh ngắt của nàng dìu mình leo từng bậc lên đồi. Bên tai anh vẳng
tiếng vỗ về ngọt lịm và du dương: “Anh cố thêm một chút nữa thôi. Vào bên
trong em sẽ để anh nằm ngủ một giấc thật say trong ngôi nhà bằng đá. Em tranh
thủ lúc trời chưa sáng rõ, đọc cho anh nghe những câu tuyệt bút của Nguyễn Du
và các thi nhân tiền chiến. Trong các nhà thơ đương thời em thích nhất một bà
nữ sĩ chạc tuổi mẹ em. Thơ của bà có lời dung dị mà vẫn cao sang, quyết liệt
mà mượt êm. Nhạc thơ uyển chuyển mà sâu đằm triết luận. Chỉ bằng một câu tâm
sự với nàng Kiều, “Em như vạt cháy rừng quanh năm đòi cứu hỏa, như ngọn lũ
sông Hồng chỉ chực vỡ đê”, nữ sĩ đã nói dùm đàn bà chúng em cái khát vọng
được sống, được yêu, được là chính mình. Tiếc là khi đi, em chưa kịp chép vào
sổ tay cho mẹ thuê khắc vào đá bầy trong “Thạch thi viên” này!... Và nàng say
sưa ngâm những bài thơ của các thi nhân tiền chiến thay lời hát ru cho Đạo
ngủ yên. Tiếng nàng đưa hồn anh phiêu diêu cùng giấc mơ của một người thơ
đang trăn trở thai nghén, đợi giờ sinh nở sự sáng tạo… Rạng đông dần ửng
hồng, đẩy vầng dương lên cao. Sương tan. Những tia nắng hanh hao rắc bụi phấn
vàng lên vòm cây, thảm cỏ. Tiếng người lao xao dưới chân đồi lay Đạo tỉnh
mộng. Anh sững sờ nhận ra mình đang nằm bên nấm mộ chế tác bằng đá hoa cương
nguyên khối, trên đó chạm khắc cảnh đầm sen đang mùa trổ hoa dưới trời mây
lồng lông. Từng nét hoa văn tinh xảo, mang dáng dấp truyền thống điêu khắc
thời Lê. Bàn tay tài hoa của người thợ đá Ninh Vân đã tạo dựng ngôi nhà bằng
đá đúng như lời nàng mô tả đêm qua. Đạo dứng dậy, phóng tầm mắt nhìn ra xung
quanh mới biết đây chính là nghĩa trang tư nhân mang tên “Công viên cực lạc”,
nơi yên nghỉ của các đại gia hay gia đình quyền chức. Khuôn viên của nàng nằm
ở sườn đồi phía Tây, nhìn ra dòng sông, xa xa là núi Tản Viên, phong thủy
thật là đắc địa. Bao quanh mộ là “Thạch thi viên” có giàn cây leo trồng giống
lan tiêu bò kín một khoảng không vừa đủ che mát bộ bàn ghế bằng đá. Mỗi chậu
cây cảnh đi kèm một phiến đá hoa cương mài nhẵn bóng, khắc lên những câu thơ
tuyệt bút: “Bất tri tam bách dư niên hậu- Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như”
(Nguyễn Du); “Người đi một nửa hồn tôi mất- Một nửa hồn kia bỗng dại khờ”
(Hàn Mặc Tử); “Khi ta ở đất là nơi đất ở- Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”
(Chế Lan Viên); “Suốt giời không một vì sao- Suốt giời mực ở nơi nào loãng
ra” (Nguyễn Bính)… Đạo thẫn thờ dạo quanh hoa viên của nàng. Anh xuống chân
đồi chợt nhìn thấy chiếc xe Camry 3.0 màu đen, biển số đẹp của mình đậu ở đó.
Thì ra chiếc xe của nàng chỉ là ảo giác và anh đã hiểu vì sao nàng bảo mẹ
mình chỉ cần đặt mua ở phố cổ nội đô, gần chợ Đồng Xuân, còn xưởng lắp ráp
ngoài bãi Phúc Xá chỉ toàn đàn bà, con gái và bà chủ thì quanh năm đi lễ
chùa…
Dọc đường lái xe về nhà, Đạo thầm hứa với
Liên sẽ về Ninh Vân thuê thợ làm thêm một phiến đá có khắc câu thơ của nữ sĩ
đương thời mà lúc còn là sinh viên nàng hằng yêu thích. Lòng anh bỗng nôn nao
nhớ vợ, muốn gọi Lý về mau, cùng thăm lại gian nhà trọ tồi tàn thủa hàn vi
hai vợ chồng đã từng sống êm đềm, hạnh phúc bên nhau…
Hà Nội 2011
VNT
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét