Cũng xin cám ơn nhà thơ Nguyễn
Khoa Điềm đã gợi hứng cho tôi viết bài thơ “Đất nước có bao giờ buồn thế này
chăng ?”.
Nguyễn Khoa Điềm thế hiện trong bài thơ “ Đất nước những năm tháng thật buồn” là một con người cô đơn tuyệt đối trong một xã hội mà đảng cộng sản muốn tập thể hóa cả tấm hồn con người. Sao trong chế độ xã hội xã hội chủ nghĩa vui hơn tết này mà nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm lại thấy đất nước mình buồn thảm dường ấy ? Những câu thơ tuyệt hay mà nhà thơ rút ra từ gan ruột đã làm tôi choàng váng :
Nguyễn Khoa Điềm thế hiện trong bài thơ “ Đất nước những năm tháng thật buồn” là một con người cô đơn tuyệt đối trong một xã hội mà đảng cộng sản muốn tập thể hóa cả tấm hồn con người. Sao trong chế độ xã hội xã hội chủ nghĩa vui hơn tết này mà nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm lại thấy đất nước mình buồn thảm dường ấy ? Những câu thơ tuyệt hay mà nhà thơ rút ra từ gan ruột đã làm tôi choàng váng :
Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại
Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi
trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác ?
…
Bao giờ giọt nước mắt chảy
xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người
Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi ?
…
Nguyễn Khoa Điềm là một nhà thơ
“ thời chống Mỹ” gần như duy nhất còn có thể làm được thơ hay. Maiacopxki từng
nói : “Anh có thể dối em tất cả nhưng trong thơ anh không thể dối”. Tôi không
tin vào những bài thơ nhàn nhạt, tôi chỉ tin vào thơ hay. Anh Điềm làm thơ hay
như thế khiến tôi tin anh đang thành thật bộc lộ con người cô đơn, con người gần
như tuyệt vọng vào một đất nước đang bị băng hoại như đất nước ta hôm nay. Có
khá nhiều người vẫn lên án nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm chỉ vì anh đã từng là ủy
viên bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam phụ trách trưởng ban tuyên giáo…Xin
nhắc lại một câu danh ngôn phương Tây : “ Quyền lực làm tha hóa con người”.
Vâng, đã đi theo ma thì phải mặc áo giấy. Nếu Trần Mạnh Hảo hay nhà thơ Bùi
Minh Quốc… do ma đưa lối qủy dẫn đường mà bỗng dưng vào được bộ chính trị đảng
cộng sản, biết đâu ta lại chẳng sắt máu hơn anh Điềm hồi ấy…, biết đâu ta vẫn
còn diện áo giấy để làm ma văn học ? Hãy để anh Điềm được quyền làm một nhà thơ
công dân, được quyền mặc áo vải, được nói thật với trang giấy và độc giả bằng
những vần thơ nhỏ máu…
Tôi bắt đầu yêu quý lại nhà thơ
Nguyễn Khoa Điềm bằng bài thơ rất hay này của anh…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét