Là nói về
ông già Vũ Khiêu, chôm chữ Hán để làm câu đối tặng cô Kỳ Duyên.
Câu đối như
sau: Trí như bạch tuyết tâm như ngọc/ Vân tưởng y thường hoa tưởng dung".
Câu Trí như bạch tuyết tui không biết ý ông nói gì? Khen cô này khôn như nàng
Bạch Tuyết trong truyện cổ Grim chăng (chứ trí mà... trắng như tuyết, nghĩa là
không có... chất xám thì tội cô hoa hậu quá!)? Còn "tâm như ngọc" thì
nó quen thuộc đến sáo rỗng trong văn chương văn hóa Trung Hoa xưa. Nhưng đến
câu này mà báo chí nói của ông thì chán quá. Đó là câu "vân tưởng y thường
hoa tưởng dung", là câu đầu trong bài Thanh bình điệu của Lý Bạch mà bất
kỳ ai đọc thơ Đường đều biết, nguyên văn như sau: Vân tưởng y thường, hoa tưởng
dung/ Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng/ Nhược chi quần ngọc sơn đầu kiến/ Hội
hướng Dao đài nguyệt hạ phùng".(Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng. Gió
xuân dìu dặt giọt sương trong. Ví chăng non ngọc không nhìn thấy, Dưới nguyệt
đài Dao thử ngóng trông.- Ngô Tất Tố dịch).
Bài này Lý
Bạch viết để ngợi ca Dương Ngọc Hoàn, tức Dương Quí Phi, kẻ lấy cả 2 cha con
Đường Minh Hoàng (lấy con trước, lấy cha- tức ông già chồng sau), và sau này
chết thảm, khi chết còn bị cả trăm cả ngàn lính thay nhau hiếp dâm cái xác vì
dù chết cái thân thể tròn trịa của nàng vẫn rất chi hấp dẫn!
Đầu năm,
không biết ý ông lão này là gì mà làm câu đối tặng người đẹp đôi 9 xuân xanh
lại chôm, xào của văn hóa người Hoa? Dương quý phi có kết cục bi thảm như rứa
mà ông nỡ nào dùng thơ người xưa tặng nàng để xào thành câu đối tặng em Kỳ
Duyên. Có trù ẻo hay ý tình gì chăng vì cái bài Thanh Bình điệu kia nó cũng rậm
rật xuân tình của lão già với giai nhân xưa? (Nhuận bút câu đối (chôm, xào)
cũng không tệ!!! Haha!)
NGUYỄN ĐÌNH
BỔN theo PHUOCBEO’S
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét