Gần đây có một chuyện ầm ĩ
trên các trang mạng xã hội. Đó là Hiệu trưởng Trường Đại học Sư phạm Hà
Nội đã ra quyết định thành lập Hội đồng Khoa học thẩm định lại luận văn thạc sĩ
của cô Đỗ Thị Thoan (Nhã Thuyên) và Hội đồng này đã ra quyết định thu hồi luận
văn, không công nhận học vị thạc sĩ của Đỗ Thị Thoan.
|
Thôi thì cái chuyện ấy sai đúng thế
nào, mình không rõ đầu đuôi tai nheo lắm nên không bàn kỹ. Chỉ thấy dư luận
“nổi nóng”, nên cũng thắc mắc đôi điểu. Thứ nhất, tại sao ở một xã hội mệnh
danh dân chủ lại không minh bạch, công khai những gì là đúng, sai, người ta hỏi
sao lại đánh bài lờ? Tại sao lại ứng xử với những phụ nữ như thế, lại cố tình
đẩy họ từ những người dân lương thiện sang phía thù địch? Làm vậy thì ‘công tác
tư tưởng’ của Đảng sẽ được gì, mất gì?... Nhưng thôi, mình muốn nói sang một
vấn đề khác có liên quan.
|
Ấy là, có điều rất buồn
cười, trong công văn chỉ đạo của Ban Tuyên giáo trung ương, cơ quan được gọi là
‘Tư lệnh của công tác tư tưởng’ của Lãnh đạo đất nước, có hẳn một ủy viên Bộ
chính trị đứng đầu làm trưởng ban, mà còn gọi chức danh Thạc sĩ là Học hàm!?
Nguyên văn một đoạn trích
của tờ công văn như sau: “Về luận văn thạc sĩ của Nhã Thuyên (tức Đỗ Thị
Thoan) “Vị trí của kẻ bên lề: Thực hành thơ của nhóm Mở Miệng từ góc nhìn
văn hóa” do PGS.TS Nguyễn Thị
Bình hướng dẫn, tuần qua, căn cứ Luật Giáo dục 2005 và Điều lệ trường đại học
năm 2010, Hiệu trưởng Trường Đại học sư phạm Hà Nội đã ra Quyết định thành lập
Hội đồng khoa học để thẩm định lại chất lượng luận văn này. Hội đồng ra quyết
định thu hồi luận văn và không công nhận học hàm thạc sỹ của chị Đỗ Thị Thoan. Đề nghị báo chí
không đăng tải thông tin trái chiều” (ảnh chụp).
|
Tác giả Võ Văn Tạo bức xúc
viết trên xuandienhannom: “Trong
công văn, ngoài những cú vung “dùi cui tư tưởng” một cách quái đản như: “không
đăng tải ý kiến, đơn thư trái chiều” trong vụ luận văn thạc sĩ của tác giả
Nhã Thuyên; phải đưa tin tình hình biến động ở Ucraina “theo định hướng tại
Giao ban báo chí ngày 11-3-2014”; phải “giảm mức độ, liều lượng, tần
suất thông tin” vụ máy bay Malaisia mất tích…; tình tiết làm mọi người bật
ngửa, không thể tin vào mắt mình là Ban Tuyên giáo đã “phát minh” ra cái khái
niệm mà đến các nhà làm phim kinh dị cỡ “bom tấn” ở Hollywood cũng chắp tay vái
bằng cụ: “HỌC HÀM THẠC SĨ”!.
|
Và VVT bình luận: “Chẳng
cần mở từ điển, từ đứa học trò cấp 2, cấp 3, hay sinh viên còn mài đũng quần
trên ghế học đường, đến phóng viên, nhà báo, biên tập viên, thư ký tòa soạn… và
không ít cán bộ, công chức (kể cả xuất thân tại chức, chuyên tu…) đều biết điều
sơ đẳng: HỌC HÀM chỉ dùng với các danh hiệu giáo sư, phó giáo sư. Còn tiến sĩ,
thạc sĩ… đều là HỌC VỊ, không phải học hàm".
Còn trang Bauxite Việt Nam thì
bình như thế này: “...Quả là Ban Tuyên giáo Trung ương có “con mắt nhìn sáu
cõi”, quán xuyến từ nhỏ đến to, từ trong nước đến quốc tế.
Chuyện luận văn của Đỗ
Thị Thoan (Nhã Thuyên) ba năm sau khi bảo vệ với đánh giá xuất sắc, bị “phê bình
tập thể” và nay bị “hội đồng thẩm định” ra quyết định thu hồi luận văn và không
công nhận học hàm [sic!] thạc sĩ, Ban Tuyên giáo chỉ thị “báo chí không đăng
tải ý kiến, đơn thư trái chiều”, nghĩa là bịt miệng dân. Nhân tiện, xin hỏi: Có
công khai được danh sách các nhà “khoa học” tham gia cái “hội đồng thẩm định”
đó không ạ? Ý kiến cụ thể của từng vị ra sao ạ? (Và cũng xin nhắc để mọi người
nhớ rằng, PGS TS Nguyễn Thị Bình vì ‘tội” hướng dẫn cho cô Đỗ Thị Thoan, đã bị
cho về hưu sớm đấy – xin xem ở đây).
Chuyện nhỏ mà, chứ có to như chuyện máy bay trở [sic!] khách MH370 của Malaysia
bị mất tích đâu, xin cứ công khai để bàn dân thiên hạ biết “hội đồng” đã làm
việc một cách đầy lương tâm chức nghiệp như thế nào.
Chuyện Ucraina cách
Việt Nam mấy ngàn cây số cũng được Ban Tuyên
giáo quan tâm sâu sát. Không phải vì Việt Nam có quyền lợi gì ở xứ Ucraina xa
xôi, như EU hay Mỹ, mà hẳn là vì Ban lo xa, sợ dân Việt liên hệ với tình hình
trong nước, thì bất lợi cho việc “trị an”. Chứ không sao?!
Báo chí Việt Nam bị
“cầm tay chỉ việc” như thế, mà Việt Nam vẫn tự hào là đảm bảo quyền tự do ngôn
luận, vẫn đường đường là thành viên Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc, cơ đấy!
Hình như một nhân vật
của Nam Cao, để tán thưởng, thường hay vỗ đùi kêu lên: “Tài thật! Tài thật! […]”.
Bauxite Việt Nam ” (Hết trích)
Qua những thông tin trên
đây, thực sự mình rất buồn cho công tác Tuyên giáo trong thời kỳ này. Hình như
họ không thấy hay cố tình không thấy điều kiện hiện nay đã khác xưa, là một
trời một vực so với cách nay mười lăm, hai mươi năm trước. Bây giờ một đứa trẻ
cũng hiểu thế nào là “thế giới phẳng”, không thể bưng bít, che đậy, giấu diếm
thông tin... Những hành vi cố tình “bịt miệng” người khác, cố tình che đậy,
giấu diếm một thông tin, bằng những việc ấu trĩ như “chỉ đạo” theo kiểu “cầm
tay chỉ việc”, hoặc dùng kỹ thuật ngăn chặn các trang mạng chẳng hạn... thì nó
trở thành lưỡi dao quay ngược, nó trở thành “gậy ông lại đập lưng ông”....
Công tác tư tưởng chỉ có
tác dụng khi nó thuyết phục được lòng người, khi nó làm cho người ta tâm phục
khẩu phục bằng sự thật, bằng công lý, chứ không thể bằng sự giả dối. Sẽ là phá
hoại công tác tư tưởng của Đảng khi những người được phân công làm công tác này
mà ấu trĩ, mà cứ cắm đầu làm theo lối “cổ lỗ sĩ”... thì chỉ tổ “đá vào lưới
nhà”, làm bàn thắng cho đối phương mà thôi!
Rất tiếc, khi thực tiễn đã
đi một bước rất xa mà đầu óc của những người được giao “chăm sóc tâm hồn” xã
hội vẫn không có gì mới... thì không biết kết quả sẽ ra sao? Liệu đây có phải
là những “học trò” của Mác khi ông khẳng định “"không có chân lý tuyệt
đối”, “chân lý phải phù hợp với thực tiễn, phải lấy thực tiễn là thước đo của
chân lý”...? Thế mà vẫn cứ ra sức áp đặt, áp đặt, áp đặt...
NGUYỄN NGỌC DƯƠNG (Phó Nhòm Tây Bắc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét