10 thg 1, 2016

Bộ tứ khác Trương Duy Nhất 7-1-2016

Bộ tứ khác

7-1-2016
H1
Ảnh minh họa. Nguồn: internet
Nếu được chọn, tôi ưa một bộ tứ khác, khác hoàn toàn. Trong tình thế này, theo tôi, cả bốn ông Hùng Dũng Sang Trọng nên rút, rút hết. Đấy là thế gỡ còn khả dĩ có thể (tạm thời) vỗ tay được trong lúc này.
“Không nên rủi ro một quốc gia bằng cách đặt cược sinh mệnh của quốc gia đó vào tay một cá nhân vì nghĩ ông ta là một nhà độc tài anh minh. Bởi, nếu ông ta không anh minh chúng ta sẽ tốn nhiều máu xương hơn để đòi lại” (Huy Đức).
Nhưng, trong ván bài ấy, cũng không nên bỏ cửa vào một thằng chơi trận nào cũng thua, đến bạc tóc cũng thua, thua đến phải sụt sùi cay đắng.

Tôi không tin Huy Đức đứng phe này đánh phe kia. Cũng như tôi khi bị bắt, toàn nghe tra khảo phe này cánh nọ. Nhưng càng tra, càng sáng tỏ cái ông Một Góc Nhìn Khác chẳng thuộc phe nào.
Tôi (chắc Huy Đức cũng vậy), một khi lên tiếng, chỉ vì mục tiêu cho lộ trình dân chủ gần hơn. “Dân chủ đòi hỏi chúng ta, trước hết, phải bước ra khỏi sự sợ hãi; dũng cảm nhưng không nên liều lĩnh, vội vàng”.
Vì thế, không nên mắng Huy Đức. Nên cảm chia nỗi đau cùng anh. Bởi anh, cũng như tôi, như các bạn, đâu có tiếng nói gì trong việc định đoạt ai, thằng nào thắng trong cuộc chiến ấy, ngoài việc ngồi mong cho nước cờ bớt tối hơn.
“Chúng ta không có bất cứ một vai trò nào”- Ấy là câu cảm thán cay đắng, chứ không phải là “lá phiếu”.
Nếu cầm được lá phiếu trên tay, chắc Huy Đức (cũng như tôi) không bao giờ bỏ cho ông Trọng ông Sang. Và tất sẽ không còn ê đến mức xấu hổ trước câu này của tiến sĩ Phạm Ngọc Cương, một trí thức Việt hải ngoại:
“Riêng việc hồi hộp bàn luận và hi vọng trông chờ vào kết quả nhân sự chóp bu Đại hội 12 đủ nói lên cái não trạng ù lì, tăm tối của phần đông “trí thức” Việt hôm nay nói riêng và dân mình nói chung”- (Trích facebook Ngòi Bút Tự Do).
Những dòng trên, thú thật, như cái tát vào chính mình.
Đau. Nhưng làm sao, khi mình đâu có được quyền cầm lá phiếu trực tiếp chọn bầu như cái xứ “giãy chết” kia.
Chúng tôi đang lên tiếng và tranh đấu cho mục tiêu đó. Nhưng để cầm nắm được lá phiếu dân chủ ấy trên tay là cả chặng đường dài. Chờ dựa sự “anh minh thức tỉnh” của một “đồng chí X Y Z” nào đó, trong một hai năm hoặc nhiệm kỳ tới thì quá hão huyền.
Sốt sắng chửi vống lên cũng chẳng thằng nào nghe, một khi chúng đang say trận. Muốn lật úp bàn cờ, thì chí ít cũng phải đợi khi anh là người chơi, ngồi trong thế cuộc, cầm nắm quân bài.
Vậy nên thế cuộc này, chỉ còn chờ, mong vào nước vỡ trận giờ chót. Để nhường sân cho một bộ tứ khác. Một thế hệ, ít ra không còn vương víu vào những mảnh đạn chiến tranh hoặc mớ lý luận hồng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog