18 thg 1, 2015

NỖI KINH HOÀNG CHO LỚP NGƯỜI CÙNG KHỔ của Nguyên Thạch 17-1-201



Thật ngỡ ngàng, thật kinh khủng...sự kinh khủng của những thứ cảm giác lo âu, sợ hãi lẫn cay đắng và căm thù, một thứ kinh hoàng tựa như một tài xế trượt lái sa xuống vực thẳm hố sâu. Mặc dầu đã biết trước tham nhũng ở Việt Nam như là một căn bệnh ung thư mãn tính, mặc dầu đã dư hiểu về cái CƠ CHẾ toàn trị này là mảnh đất tốt cho loài sâu bọ côn đồ đục khoét ngân quỹ của quốc gia nhưng kể từ khi trang mạng Chân Dung Quyền Lực tung ra loạt bài với đầy đủ dữ kiện, chứng cớ và hình ảnh...đã khiến tôi vô cùng choáng ngộp. Những chuỗi thở dài dồn dập tưởng chừng như mình đang bị cơn nhồi máu cơ tim hoành hành.
 
Chỉ với một số nhân vật như: Phùng Quang Thanh, Nguyễn Xuân Phúc, Phùng Quang Hải, Vũ Chí Hùng (quí rễ của Phó tưởng thú), chồng của Thị Xuân Trang mà chưa đề cập đến những nhân vật khủng khác, khiến tôi cũng đã té ngửa, tay chân bủn rủn, mặt ngước lên trời cao, mắt nhìn tận mây xanh, trợn trắng tròng mà hét lên rằng "Thiên sinh Chu, sinh Giang... Hà sinh Phùng, sinh Nguyễn?!. (1)


Không nói chi ai xa, con cháu gái gọi tôi bằng chú ruột, học sinh lớp 9, con bé thông minh lại đẹp tuyệt vời, nó có đứa bạn thân nhờ cất giữ giùm chiếc nhẫn 3 phân vàng, con nhỏ để trong học tủ quần áo giữ hộ cho bạn. Hai tháng sau đó, bạn nó cần lấy chiếc nhẫn về thì con cháu lại quên đi là không biết đã cất giấu ở đâu. Bạn nó và mẹ của bạn đến nhà xỉ mắng, cho rằng nó là con ăn cắp. Buồn và oan ức quá, choạng vạn, nó đi ra bờ sông bên gốc cây xoài già, nốc cạn một chum nhỏ thuốc trừ sâu và ra đi vĩnh viễn. Khi soạn quần áo để liệm cho con bé, má nó thấy chiếc nhẫn 3 phân rớt ra từ túi cái áo mới nhất của nó, mẹ nó với nước mắt dàn dụa đem trao lại chiếc nhẫn cho chính chủ với nỗi đau không nói nên lời.

Đất nước có quá nhiều hình ảnh thương tâm, người nghèo đem con đến bệnh viện, không tiền chi trả, buộc phải mang con trở về nhà không thuốc men và...chờ chết!. Con cái không đủ tiền mua cơm cho mẹ già bệnh, đành phải trễ hẹn để mẹ phải đói chết. Xã hội Việt Nam là một địa ngục trần gian nếu ai đó "chịu khó" rời khỏi những cảnh phồn hoa đô thị để lần về những vùng đèo heo hút gió thì sẽ chứng kiến tận mắt nhiều cảnh ngộ muối mặn xát lòng. Ở đây, mạng người không hơn vài ba phân vàng!. Nơi đây, con người ta nuốt nước miếng khi tưởng tượng về những món ăn của chó ở các nước tiên tiến và mơ ước nếu được ăn những đồ ăn của chó thì quả là niềm hạnh phúc.

Những mảnh đời ở vùng sâu vùng xa, người ta phải lùng bắt rắn rít, cào cào, dế, châu chấu...để ăn, rắn rít cạn kiệt, những mảnh đời khốn khổ lại tiếp tục ăn chuột, bất kể là chuột rừng hay chuột cống, chuột khỏe hay chuột mang bọ chét mầm mống bệnh tật!. Ở đây, những con người không cần phân biệt và cũng chẳng biết chê heo chết, gà vịt chết vì dịch H5N mấy chi cả, mà chỉ biết rằng heo gà bị trúng gió chết thì ăn, có sao đâu.

Nếu mời những vị tham quan và quí con cháu của họ đến những nơi xa xăm ấy, e rằng có thể là những điều không tưởng vì khi những bậc ấy đã trở nên giàu tiền phú trọc thì việc quá bước vàng ngọc đến những nơi chân lấm tay bùn là những chuyện hoang đường. Thôi thì hãy mời họ ghé những hẻm hóc ngay trong phạm vi thành phố, những khu nhà ổ chuột, những bãi rác hôi tanh để xem chứng kiến những em bé thơ, những cụ già lưng còng gầy gò ốm yếu, lem luốc nhặt từng mảnh giấy vụn, bốc từng núm đồ ăn hư thối mục rữa lên men cho vào miệng nhai ngồm ngàm cho qua cơn đói lủi.

Hãy ghé sang những nơi cách lầu đài xa hoa không xa, có muôn ánh đèn màu rực chói cùng bao tiếng nhạc sập xình với bao thân xác trần truồng lả lơi thác loạn đến sút cả quần xì líp và để hở cả mông, cả ngực của những cặp vú chưa kịp thời nở hết độ xuân thì của những em út chưa học hành hết lớp để nhìn vào những hóc hẻm bụi bờ có những thân xác ốm o co quặp trong manh chiếu rách bươm lòi ra phần thân thể được phủ đầy đàn muỗi đen dày. Các vị hãy chịu khó đến những nơi này để được "vui mắt" với đàn muỗi khác bay la đà, cất lên âm thanh vo ve chán đời vì chích phải những bà già chỉ còn trơ lớp da bọc xương khiến kim chích của chúng bị gãy toi thảm bại.

Những mưu mô quỉ quyệt, những lừa đảo ngoạn mục, biến những khu đất vàng, đất công của cái gọi là "đất quốc phòng" thành lô thành khoảnh để bán với giá ngút trời, thâu về hàng ngàn ngàn, tỉ tỉ ngập đất. Toan tính lợi dụng danh xưng chức vụ của cá nhân để buôn quan bán chức hầu bỏ túi riêng hàng triệu triệu đô la. Tài sản kim cương, vàng bạc, khách sạn, công ty. Rolls Royce, du thuyền, biệt thự, lâu đài, chân dài, vú ngắn, mông nắn, eo cong...

Những khối tiền vàng châu báu được đúc bằng máu và nước mắt của khối người nghèo khổ đói kém bệnh tật, của lớp nông dân trên nắng dưới nóng, cơm nguội, cá khô tạm bợ. Của hàng đoàn công nhân lao động quá giờ đến mờ cả mắt, đến kiệt cả lực, đến đổi đôi trai gái tình nhân chỉ còn chút sức còm dành cho nhau sự giao cấu ngắn ngủi dăm đôi phút trong độ tuổi xuân thì, còn thì tất cả phải ưu ái cho làm việc tạo tiền để nạp thuế, để gởi về phụ trợ gia đình tơi tã xa xôi mãi tận quê nhà. Của lớp tiểu doanh ngày đêm đầu tắt mặt tối lao lực chắt chiu từng đồng từng cắc để ì vai ra gánh vác khối nợ nần do bầy đàn giòi bọ khủng đục khoét ngân quỹ quốc gia một cách không thương tiếc.
 
Trời cao có thấu?. Đất dầy có hiểu?. Tại sao đất nước tôi lại phải chịu sự hiện hữu của những loài vô lương này?. Tại sao dân tôi mãi khổ và sự cúi mặt chịu đựng nỗi đau này cho đến tận bao giờ?.

---------------
Chú thích: 
(1) Đại quan tham nhũng Giang Trạch Dân, Chu Vĩnh Khang bên xứ Tàu phù. Phành Tượng Đái, Nguyễn Xụi Phúc ngay tại xứ An Nam Xuống Hố Cả Nút.


Nguyên Thạch


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog