Các chính khách phải thường
đọc diễn văn, có người hay thì họ đọc ngay không cần phải viết sẳn, có người
phải có bài viết sẳn rồi lên bục đọc. Diễn văn có khi do chính khách đó tự viết
hay do người khác viết như : trợ lý của mình, mướn viết , có khi cả cấp trên
của mình nữa …….
Có 1 vị lãnh đạo thường đi
dự hội họp, có hôm đi dự 2 nơi, mang theo 2 bài diễn văn viết sẳn, đến nơi vội
vả lên bục móc ra đọc ngay, chừng đọc gần xong mới biết bài diễn văn nầy là ở nơi kia….. không phải ở
đây. Cũng không sao cả, nước Việt ta có nhiều cái “ dù không tin, nhưng đó là
sự thật “.
Có hai bài diễn văn viết
sẳn, khi vị chính khách đọc xong gây nhiều phản ứng trong dư luận nhất mà tôi
được biết, mời quí vị xem và góp ý nhé :
Bài thứ nhất : Bài Điếu văn của chính khách Vũ
Mão, nguyên chủ nhiệm VP.QH.VN là Trưởng ban lễ tang trong lễ tang của Trung
tướng Trần Độ tại Hà Nội năm
………………………………………………………………………………………..
Mọi
người đều biết, không muốn nhận sự phân công nầy (Trưởng ban Lễ tang), đặc biệt
trong Điếu văn lại phải đọc cả thiếu sót lẫn khuyết điểm của người quá cố là
điều tối kỵ, chưa ai làm thế bao giờ, nên tôi càng không đồng tình. Tuy nhiên
tôi không có cách nào khác là chấp hành ………..
……..Tại
Lễ truy điệu, tôi đọc điếu văn. Trong lời đọc của mình, khi nói về công lao,
thành tích cống hiến của Trần Độ đối với Cách mạng, đối với Tổ quốc và nhân dân
thì tôi đọc to và rõ ràng, hào hùng đầy khí thế. Tôi xúc động thực sự từ đáy
lòng mình. Khi đọc đến thiếu sót, tôi đọc rất nhỏ, thực chất chỉ máy môi để
không ai nghe thấy gì cả. Trong trường hợp nầy có thể nói :”Tôi là 1 nghị sĩ đã
đóng vai 1 nghệ sĩ xuất sắc trong diễn đạt và biểu cảm”.
Tôi
tự ví von mình là 1 nghị sĩ đóng vai 1 nghệ sĩ xuất sắc âu cũng là sự hài hước
để giảm nhẹ bớt nỗi đau của riêng mình. Thế mới biết, dù có dùng bất cứ 1 thứ
nghệ thuật nào và trình độ diễn đạt có siêu đẳng đến mấy cũng không thể thay
thế cái công bằng của sự thật, tình nhân ái của con người.
(Thư
VŨ MÃO. Hội trường Ba Đình, ngày 01/8/2007. Nguồn tư liệu của nhà văn Võ Bá
Cường Thời tôi sống, Nxb Hội Nhà văn năm 2012).
…………………………………………………………………………………….
Hậu quả sau khi nghị sĩ Vũ Mão chuyển
vai nghệ sĩ mà ông cho là rất xuất sắc nầy
như sau :
…………………………………………………………………………..
12 giờ 15 phút, lễ truy điệu bắt đầu, giới
thiệu vị đại diện Văn phòng Quốc hội là ông Vũ Mão đọc Điếu văn. Ông Mão có
nhắc đến lý lịch, quê quán, ngày sinh, quá trình tham gia cách mạng và những
chức vụ ông Trần Độ đảm nhiệm. Phần hai ông ta nói rất tiếc là ông Trần Độ cuối
đời đã mắc những lỗi lầm nghiêm trọng….. Phần hai tuy không dài, nhưng cả hội
trường lặng đi. Không khí như nén lại, ngột ngạt. Đến mục gia đình đáp lời,
người con trưởng cụ Độ là anh Thắng, sau khi kể những tình cảm về người bố, sau
khi cám ơn các cụ, ông, bà, chú, bác, anh chị đến tham dự tang lễ, lời cuối của
bài đáp từ là câu :”Tôi thay mặt gia đình xin phép không tiếp nhận lời điếu của
vị đại diện Văn phòng Quốc hội “. (Chưa bao giờ lại có chuyện như vậy, tang gia
khước từ lời Điếu của Chủ lễ !!!???).
Như một kho thuốc nổ được châm ngòi, cả
hội trường vỗ tay ran lên tán đồng. Tiếng hoan hô lẫn tiếng vỗ tay nổi lên càng
to, kéo dài không ngờ, như hội bắn pháo hoa. Các đợt liên tiếp cao hơn, to hơn,
dài hơn càng âm vang cộng hưởng hết cỡ trong vòm nhà hội trường tang lễ. Có cảm
tưởng như nóc hội trường sắp bật tung. Nhiều tiếng hét đến lạc giọng, nghe
không rõ, loáng thoáng những từ hoan hô, phản đối, ngu dốt ! bất nhân ! …. Lẫn
trong tiếng vỗ tay như sấm động …….
………….Có ai đó lại hô lên :Trần Độ muôn
năm ………
Nhân viên mặc thường phục vây quanh
những người quá nóng nảy, đề phòng. Có tiếng hỏi : Vũ Mão đâu ? Vũ Mão đâu
?. – Hắn chạy rồi ! Lùi ra
xe rồi ! Thật may cho Vũ Mão, hắn ta đứng đực ra , mặt chảy xị, tái xám ngơ ngác, có
ai giục, hắn như chợt tỉnh, vội lách ra sau chuồn mất. Cũng may cho đám tang
nữa. Sự tức giận của khối người đông đảo trong hội trường. …..
(trích Tiếng vỗ tay trong một đám tang của
nhà văn Hoàng Tiến. nhà văn Hoàng Tiến mất ngày 28/01/2012 tại nhà riêng ở Hà
Nội).
Chuyện gần đây, vụ cái giàn khoan 981
của TQ
Bài viết : Ông Vũ Mão , nên im đi là hơn ! của Hạ Đình Nguyên
.
Đây, lời ông Vũ Mão: “Chúng
ta nên nói với nhân dân thế nào về phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt trong quan
hệ đối ngoại hai nước. Tôi cho rằng, 16 chữ ấy có thể có lúc không đạt được
nhưng nó vẫn là cái mong muốn muôn thuở” (*).
………………………………………………………………………………………..
“Mối
bang giao với Trung Quốc đã có thời kỳ rất tốt đẹp mà Bác Hồ góp công xây dựng
nên. Chúng ta cần giữ và phát huy điều đó. Có lúc mối quan hệ hai bên trục trặc,
lúc thăng lúc trầm thì có thể coi đó là sự việc cụ thể nhưng không đến nỗi ngỡ
ngàng. Chúng ta không đến nỗi bi quan để xử lý tình hình. Tôi mong muốn nhanh
chóng có sự ổn định trở về với mối quan hệ hai nước láng giềng tốt để cùng nhau
phát triển”.(*)
………………………………………Lời phát
biểu của ông Vũ Mão bên lề cuộc họp Quốc hội, ngày 21-5-2014. Cái nầy ông Vũ
Mão không có viết sẳn .…………………………………………………..
Ông
lại thác lời của ông Hồ Chí Minh: “Dĩ
bất biến ứng vạn biến”. Ông định lấy cái “hữu hảo”, “hữu nghị”, 16 chữ giả
dối, hư ảo làm cái bất biến muôn đời, còn cướp biển, cướp đất, cướp cả trí tuệ,
linh hồn thì linh hoạt, là vạn biến sao? Hay ông muốn dùng ông Hồ Chí Minh làm
cái bất biến, là cái chắn che cho ông, còn ông thì cứ tha hồ vạn biến?
Còn
ông, tôi nghĩ ông nên biến đi – nhất biến, vạn biến gì cũng được – hoặc im đi thì hơn./.
HẠ
ĐÌNH NGUYÊN 24-5-2014
BÀI THỨ HAI
: Bài diễn văn của Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Bộ
Quốc phòng Việt Nam đọc đại
diễn đàn Shangri – La – Singapore
. Được biết bài diễn văn được viết sẳn, được duyệt kỹ trước khi lên đường sang Singapore
tham dự hội nghị.
Chủ đề
chính của diễn đàn là an ninh khu vực biển Đông, vấn đề rất nóng trong tháng
qua, có mặt các cường quốc và các bên liên quan như : Việt Nam, Trung quốc,
Nhật Bản, Philippines, Mỹ, Úc, Singapore …..
Nạp pháo là Thủ tướng Nhật Bản , châm ngòi pháo là Bộ trưởng Bộ Quốc
phòng Mỹ đều phản đối Trung quốc đang có ý gây rối, biến động ở biển Đông qua
việc đem giàn khoan 981 sang đặt xuống trong thềm lục địa, khu đặc quyền kinh
tế của Việt Nam cùng trên trăm chiếc tàu đủ loại, có cả tàu quân sự, tàu hộ
tống tên lửa để bảo vệ giàn khoan…….. Diễn đàn mong đợi bài diễn văn của Việt Nam :
Mặc dù
Việt Nam vẫn quyết tâm giải quyết các tranh chấp với Trung quốc bằng hoà giải,
thương lượng hữu nghị, cố không để mất 4 tốt và 16 chữ vàng mà hai bên cố giữ
bấy lâu nay. Nhưng sự việc nghiêm trọng xảy ra, trên 20 lần thương lượng đều bị
từ chối….
Khi đi
dự hội nghị ở Myanmar và Philippines , Thủ tướng Việt Nam cũng mang theo
2 bài diễn văn viết sẳn. Tình hình chuyển biến tốt, Thủ tướng chỉnh sửa 1 ít Tại
Myanmar :
Tố cáo người láng giềng chơi không đẹp. Tại Philippines … Thủ tướng mạnh dạng
tới luôn, tạo được luồng gió mạnh :
Thủ
tướng Việt Nam
nhận rõ :
“Nhất định không chấp
nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình,hữu nghị viển
vông, lệ thuộc nào đó
Sau
tuyên bố nầy , trong nước, ngoài nước , người đồng chính kiến, người bất đồng
chính kiến … đều hoan nghênh. Các báo, đài cho biết : 90 triệu dân Việt Nam sẳn sàng
đứng sau lưng Thủ tướng .
Hiệu Minh viết :
Vào
hoàn cảnh ấy, người ta trông
đợi một bài phát biểu mạnh mẽ, mang tầm của vị đại tướng Việt Nam tại Shangri-La.
Nhưng thật bất ngờ, tướng Phùng Quang Thanh lại sử dụng những ngôn từ mà các quan văn hay dùng.
|
Ông cho rằng “Quan hệ giữa
Việt Nam và nước bạn láng giềng Trung Quốc, về tổng thể trên các mặt đang phát triển tốt đẹp,
chỉ còn tồn tại vấn đề tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông nên đôi khi cũng
có những va chạm gây căng thẳng như sự việc ngày 1/5/2014”.
Ông còn coi chuyện Trung Quốc xâm phạm chủ quyền lãnh hải Việt Nam như mâu thuẫn nội bộ gia đình “Những vấn đề có liên quan đến hai nước thì cần
giải quyết song phương. Trên thực tế, ngay ở trong quốc gia, hay mỗi gia đình
cũng còn có những mâu thuẫn, bất đồng, huống chi là các nước láng giềngvới nhau
còn tồn tại tranh chấp về biên giới, lãnh
thổ, hoặc va chạm là điều khó tránh khỏi”.( trích Khi quan võ ngồi nhầm ghế
quan văn của Hiệu Minh)
Bài viết : Tiền đạo Phùng Quang Thanh
và trận bóng đá định hướng tại Shangri – La.
Bác Abe tuyên bố mạnh mẽ sẽ ủng hộ Việt Nam bám biển. Bác Hagel, không kém, cũng
răn đe Trung Quốc về dã tâm phá hoại ổn định khu vực. Bác Dzũng nhà ta, cũng
vừa hùng hồn về hữu nghị ziễn ziông... trước đó mươi ngày. Cả Shangri-La hầm
hập không khí chính trị căng thẳng. Các đấu thủ Trung Quốc bị bao vây tứ phía.
Dư luận dè bỉu chính quyền Bắc Kinh như một thứ phát-xít của kỷ nguyên mới,
tham lam, vị kỷ... Như con chó bị dồn vào chân tường, cố sủa bậy chống chế, tuyên
bố linh tinh về biển Đông,... phái đoàn Trung Quốc chưa bao giờ bị cô lập trên
đấu trường quốc tế như hôm nay, nhục nhã, ề chề,...
Đùng một phát, danh thủ Việt Nam xuất hiện. Sau những pha chuyền bóng
ăn ý, rào đón đanh thép của các tuyển thủ Nhật và Mỹ, người ta chờ đợi và
nhường nhịn để tuyển thủ Việt Nam ra đòn quyết định, sút thẳng vào khung thành
đối phương, kết liễu một đội bóng chơi xấu, chơi bậy, chơi liều... chơi cha,
chơi kiểu Bắc Kinh! Chưa bao giờ cơ hội làm bàn rõ ràng, chắc thắng... hiện rõ
như vậy trên bàn cờ Shangri-La. Chưa bao giờ đội nhà đông, mạnh và hầm hập khí
thế chiến thắng như hôm nay...
...Trong giây phút lịch sử ấy, đấu thủ Việt Nam vươn cao
cái bụng phệ, liếc cặp mắt lươn, nhìn ngó hai bên, thận trọng nhìn vào khung
thành đối phương, vươn vai, co chân...
Cả cầu trường nín lặng, khán giả dồn nén hơi thở, chuẩn bị
gào thét chiến thắng,... một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua trong căng
thẳng tột độ... "Bùm",... quả bóng căng xé không gian, lướt xẹt trong
đôi mắt hãi hùng, tuyệt vọng của đội tuyển Bắc Kinh, và lăn gọn vào... khung
thành của đội tuyển Việt Nam !
Bác Abe trố mắt kinh ngạc, rụng rời tay chân. Bác Hagel
gào thét thất vọng... Bác Dzũng ngơ ngẩn chạy quanh sân cỏ như kẻ mất hồn...
Sau ba giây đồng hồ sững sờ, cả cầu trường dậy sóng... Một vùng trời đen kịt,
dày đặc cà chua, trứng thối, vỏ chai, nước cặn, giấy vệ sinh,... tứ tán bay
ngập không trung, giáng xuống đầu danh thủ Việt Nam, một cái đầu vốn đã nhỏ bé,
ít não, chỉ chuyên để dùng vào những dịp vái lạy và cúi luồn.
Một cái đầu của tư duy chính trị vừa đá bóng vừa thổi còi.
Một tư duy muốn chơi bóng thế nào cũng xong, thậm chí đá vào khung thành của
đội nhà. Một lối chơi không giống ai, vừa lạc lõng vừa phản bội.
Mà sự phản bội nào cũng có cái giá của nó, phải không Đại
Tiền Đạo Phùng Quang Thanh?
ZIA – ZIA theo Phước Béo
Cũng như nhau, cũng
những bài diễn văn viết sẳn, tại sao Nguyễn Tấn Dũng làm được, ông Vũ Mão , ông
Phùng Quang Thanh và nhiều người nữa …
làm không được ?
Lý
do : Những người
ấy chỉ là những con rô bốt, con rối trên
các chợ đời : Chợ mua quan, bán tước mà thôi, họ không phải là chính khách chi
cả ! Ở miền Nam
trước 30/4/1975 các báo chí thời ấy gọi họ là : Những chính khách xôi thịt đấy ạ !
Ôi ! những bài diễn văn viết sẳn . Sực
nhớ mấy câu thơ của ông Nghè Tân vịnh Cái Đèn Kéo Quân :
Một lũ ăn mày một lũ quan
Quanh đi quẩn lại cũng một đoàn
Đến khi dầu hết đèn thôi cháy
Chẳng thấy ăn mày chẳng thấy quan.
07/6/2014 TRỊNH KIM THUẤN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét