TRẬN ĐÁNH ĐẸP
* Tiểu thuyết cực ngắn của VÂN THẢO
BVB - Lời nói đầu: Đây là câu chuyện có thật mà
làng trên xóm dưới, hang cùng ngõ hẻm trong cả nước đều biết. Nhưng do thời
buổi viết lách khó khăn, thời gian eo hẹp do phải phụ lo kế sinh nhai giữa cảnh
giá cả thị trường tăng vọt, nên tác giả hư cấu thành tiểu thuyết (cực ngắn) để hầu chuyện bạn đọc. Cũng
bởi nhiều nỗi bức xúc chuyện đời, chuyện xã hội chất chống những cảnh éo le,
tréo ngoe, nên không thể không viết. Nếu thấy tên nhân vật và nơi xảy ra câu
chuyện không được đúng lắm cũng mong bạn đọc lượng thứ (Tác giả-Vân Thảo).
Chương 1. Khu đồn trú của địch ở trong một
vùng đầm lầy hoang vu cây cối um tùm không khác gì vùng Lương Sơn Bạc trong
truyện Thủy Hử. Sở chỉ huy đồng thời là nơi đồn trú cho tất cả bọn địch hơn
chục tên ở trong một ngôi nhà gạch hai tầng xây thô sơ nằm bên bờ đầm. Đêm vùng
biển mây đen che phủ bầu trời. Gió rít từng cơn phát ra những âm thanh ghê rợn.
Trong chỉ huy sở của dịch leo lét ánh đèn b•o. Tên gia trưởng tên là Vớn ngồi ở
giữa. Cạnh hắn là tên gia phó, em ruột hắn. Trong góc tối còn xuất hiện hai
khuôn mặt đàn bà và mấy người nữa đủ mọi lứa tuổi và giới tính.
Tên
gia trưởng uống một hớp chè xanh rồi lên tiếng:
- Sáng mai thế nào địch cũng tổ
chức tấn công ta. Theo tin tình báo từ trạm khí tượng thành phố lực lượng của
chúng rất mạnh. Chúng nó tổ chức thành binh chủng hợp thành gồm nhiều thứ quân.
Công an thành phố, cảnh sát cơ động, bộ đội địa phương và công an huyện. Dân
quân du kích xã. Lực lượng anh chị côn đồ cộm cán của xã hội đen. Bọn này cực
kỳ hung bạo. Vũ khí trang bị của lực lượng tấn công gồm AK, trung liên, lựu
đạn. Nói chung là hỏa lực rất mạnh. Ngoài ra chúng điều cả xe cứu hỏa để trong
trường hợp cần thiết thì phun vòi rồng cho chúng ta chết ngạt.
Có
tiếng đàn bà cất lên cắt ngang lời tên gia trưởng:
- Em nghĩ không khi nào chúng nó dùng vũ
khí đối với dân đâu.
Tên
gia phó:
-
Chị đừng có mơ hồ về lập trường giai cấp. Chúng nó đã nghĩ đến dân thì không
đời nào cướp gia sản do mồ hôi nước mắt của chúng ta làm ra.
Tên
gia trưởng:
-
Chú Quỳ nói rất đúng. Lũ chúng nó từ bỏ nhân dân lâu rồi. Con giun xéo lắm cũng
quằn. Con đường duy nhất bây giờ là chống lại chúng để bảo vệ nhà cửa ao đầm
của chúng ta thôi.
Tiếng một người đàn bà khác:
-
Chúng nó súng ống hiện đại như vậy mà ta chỉ có một khẩu súng hoa cải và mấy
gói thuốc nổ thì là sao mà chống lại chúng được? Hay là anh để cho em đi thương
lượng lần nữa xem sao.
Tên gia trưởng hét lên:
-
Không bàn nữa. Lí tình nói với chúng hết rồi nhưng chúng đã rắp tâm chiếm đất
của chúng ta thì không còn con đường nào khác là chiến đấu để bảo vệ đất đai
của mình.Tự do hay là chết chỉ có một đường để chọn.
Tiếng tên gia trưởng vang lên như một mệnh
lệnh.
Chương 2. Sở chỉ huy chiến dịch đặt trong một sảnh
lớn với đầy đủ tiện nghi. Trên mấy cái bàn còn tràn ngập thức ăn và các loại
rượu ngoại uống dở. Tư lệnh chiến dịch là ông đại tá Cà Chớn, phụ trách công an
thành an thành phố, một người nhác trông nhờn nhợt màu da. Ăn gì to lớn đẫy đà
làm sao. Chính ủy chiến dịch là ông Tịt Mù Xĩ, chủ tịch thành phố. Người thấp,
mặt xạm đen, cặp mắt trắng dã. Mũi trưởng mũi xung kích binh chủng cộm cán tên
là Quách Xì La, người mập và chắc như một con chắm đen, tóc dài phủ xuống tận
vai, đeo kính đen gọng to, bộ râu cá trên vễnh ngược trông rất đểu giả. Bộ tư
lệnh chiến dịch còn một số nhân vật nữa như thượng tá Cà Tưng, em con chú con
bác với Cà Chớn làm tham mưu trưởng, trung tá Cố Xà Lị phụ trách hậu cần chiến
dịch.
Tư lệnh Cà Chớn ng• tấm thân phì nộn của mình ra ghế bành khiến mặt ghế lún
xuống chỉ còn nhìn thấy nửa người trên của viên đại tá, mắt hắn lờ đờ ngẩng
nhìn lên trần nhà, mồm sặc hơi rượu hỏi thượng tá tham mưu trưởng Cà Tưng:
- Trinh sát về báo tình hình địch như thế nào đồng chí tham mưu trưởng?
Cà Tưng:
-
Thưa đại ca. Tình hình đối phương không có gì thay đổi. Chúng vẫn ngồi ru rú
trong sở chỉ huy chứ không chịu bộc lộ lực lượng ra bên ngoài.
-
Đ• nắm được vũ khí chúng có những gì và bãi mìn gài chung quanh căn cứ không?
- Báo cáo với đại ca tiểu đệ đã
giao nhiệm vụ này cho huyện nhưng đến giờ này vẫn chưa thấy báo cáo. Để đề
phòng địch thả dây điện trần xung quanh căn cứ, tiểu đệ đã đề nghị với điện lực
thành phố cắt nguồn điện cung cấp cho căn cứ địch. Điện thoại từ huyện gọi về
cho biết hiện tại chúng nó chỉ dùng đèn bão để sinh hoạt.
Cà
Chớn lại hỏi Quách Xì La:
-
Mũi xung kích anh cả đỏ sẵn sàng nhiệm vụ chưa Quách hiền đệ?
Quách Xì La:
- Đại ca cứ tin vào chúng em.
Chúng em đã chuẩn bị đầy đủ mã tấu, dao quắm, súng hoa cải và cả xịt hơi cay
sẵn sàng chờ lệnh của đại ca là a la xô ngay.
-Tốt. Đối với bọn chống đối
đảng và nhà nước là phải thẳng tay trừng trị. Phải tiêu diệt và bắt sống bằng
hết, không để một tay trốn thoát. Chính ủy có ý kiến gì không ạ?
Tịt
Mù Xĩ:
-
Động viên tất cả anh em tham gia chiến dịch hãy vì đảng xông lên xứng đáng là
lực lượng vũ trang do đảng tổ chức, lãnh đạo và rèn luyện.
Cà
Chớn lại hỏi:
- Các lực lượng khác như thế nào rồi đồng
chí tham mưu trưởng?
Cà Tưng:
- Các đơn vị có tinh thần sẵn sàng
chiến đấu cao. Chờ có lệnh là xông lên luôn.
-Tốt. Tình hình hậu cần đến
đâu rồi đồng chí trung tá Cố Xà Lị?
Cố Xà Lị:
-
Cơ số đạn chiến đấu thừa thãi. Có thể giao tranh ba ngày mới phải tiếp tế.
Thuốc men quân y chuẩn bị đúng quy định. Tăng cường thêm hai bác sĩ của bệnh
viện thành phố đề phòng số thương binh lên cao.
-
Tốt. bây giờ mười hai giờ. Nghỉ ngơi đến ba giờ sáng xuất phát. Các đồng chí
nhớ tổ chức hợp đồng chặt chẽ giữa các binh chủng thật tốt, động viên anh em
phối hợp đánh một trận thật đẹp. Cố gắng bắt sống chúng để đưa ra xử trước tòa
án nhằm răn đe những kể đang dựa vào thế lực phản động của nước ngoài đang ra
sức chống phá cách mạng.
Nói
xong đại tá Cà Chớn ngả mình ra sau ghế bành. Chỉ mấy phút sau tiếng ngáy của
đại tá tư lệnh chiến dịch vang lên như sấm. Mặc dù bị sức nặng của tấm thân phì
nộn của đại tá tư lệnh chiến dịch nén xuống bẹp dí mà chiếc ghế bành vần rung
lên bần bật từng nhịp một theo tiếng ngáy.
Chương
3: Ba giờ sáng,
thành phố đang trong giấc ngủ say bỗng giật mình bừng tỉnh bởi tiếng xe cộ lẫn
trong tiếng hát đồng ca vang
lên đinh tai nhức óc. Mọi người chẳng hiểu chuyện gì đua nhau mở cửa sổ ra
nhìn. Dẫn đầu là đoàn xe mô tô phân khối lớn chừng vài chục chiếc, ngồi bên
trên là những người vạm vỡ mặc quần áo thun màu đen, trùm khăn đen và kính cũng
màu đen. Duy chỉ có cái đầu lâu và hai cái xương chéo in ở ngực áo là màu
trắng. Tiếp sau đoàn xe mô tô phân khối lớn là đoàn xe của cảnh sát cơ động.
Các chiến sĩ CSCĐ mặc áo giáp chống đạn, đầu đội mũ sắt bỏ kính xuống che mặt.
Sau đoàn xe của cảnh sát cơ động là xe của công an, kế đến là xe cứu hỏa, xe
cứu thương và cuối cùng là những chiếc xe Camri màu đen láng bóng mang biển
xanh, biển đỏ lướt như bay trên đường phố. Cuối cùng là xe chở các nhà báo đã
được sàng lọc nhiều lần trước khi cho đi theo lực lượng tấn công vào chiến
dịch.
Bốn giờ sáng cánh quân của thành phố và cánh quân của huyện, xã gặp nhau bên
ngoài khu đồng trú của địch chừng một cây số. Hai bên tay bắt mặt mừng. Cà Chớn
hỏi huyện trưởng:
-
Tinh thần của anh em ra sao?
Huyện trrưởng:
- Được sự chỉ đạo chặt chẽ
của cấp trên anh em rất hăng hái sẵn sàng một phen sống mái với bọn chống đảng.
-
Tốt. Trinh sát huyện đã nắm chắc sinh lực, vũ khí và cách bố phòng chung quanh
căn cứ của địch không?
Huyện trưởng tỏ ra lúng túng:
-
Báo cáo về sinh lực được thì nắm được vì trước đây bọn chúng là dân lao động
làm ăn ở địa bàn này. Nhưng vũ khí chúng có những gì và có bao nhiêu mìn chúng
gài chung quanh đây chúng em không nắm được vì chúng bí mật quá.
Cà
Chớn đi về phía chính ủy Tịt Mù Xĩ.
- Báo cáo chính ủy đ• cho nổ
súng được chưa ạ?
Tịt Mù Xĩ:
-
Được rồi. Nhưng trước khi nổ súng nên nói với chúng nó mấy lời để chứng tỏ lòng
nhân đạo của chúng ta. Nếu chúng cứ ngoan cố thì cho nổ súng. Động viên anh em
anh dũng chiến đấu sẵn sàng hy sinh đến giọt máu cuối cùng vì đảng, vì chủ
nghĩa xã hội.
Cà
Chớn:
- Rõ! Lực lượng vũ trang sẵn sàng
hy sinh vì…
Cà Chớn không nói hết câu vì một
cục đờm đặc quánh trồi lên trong cổ hắn.
Phía phiến quân vẫn im ắng.
Chương 4: Từ
phía biển vầng dương hắt lên mầu hồng ung ủng. Không khí buổi sáng đầy ám khí u
uẩn. Gió quằn quại mang mùi bùn, mùi cua, cá chết, mùi lá thối mục luồn lách
khắp nơi. Trong sở chỉ huy phiến quân tên gia trưởng đang ngồi xì xụp ăn mì
tôm. Có tiếng của một tên còn trẻ đứng cảnh giới trên gác hai nói vọng xuống:
-
Bố ơi chúng nó đông lắm. Hình như có cả xe tăng hay sao ấy.
Tên
gia trưởng nuốt hết miếng mì tôm trong mồm bảo:
-
Thành phố làm đéo gì có xe tăng. Xe chở tù đấy.
-
Con thấy đen một cục lù lù nên tưởng là xe tăng.
Tên gia trưởng ăn xong bát mì tôm đi lên gác đứng bình thản nhìn ra chung
quanh. Đúng là bộ đội, công an, cảnh sát cơ động và du kích đang vây kín chung
quanh. Có cả những kẻ mặc đồ đen có cái xương chéo và sọ người in ở trước ngực
áo.
Tiếng loa từ một chiếc xe vang lên oang oang:
-
Hỡi những tên chống phá đảng và nhà nước. Chính quyền đã nhiều lần yêu cầu
chúng mày nộp lại đất đai cho nhà nước nhưng chúng mày bị thế lực thù địch ở
nước ngoài xúi dục ngoan cố không chịu nộp còn định dùng súng đạn chống lại
đảng và nhà nước. Chúng tao yêu cầu chúng mày mày nộp vũ khí đầu hàng. Nếu
không chúng tao sẽ tiêu diệt không còn một mống.
Tự nhiên trên nóc nhà vang lên
tiếng the thé của đàn bà:
- Hỡi anh em bộ đội, công an. Nhân dân
đóng thuế nuôi các anh để các bảo vệ đất nước và nhân dân chứ không phải để đi
đàn áp nhân dân. Nếu bố mẹ các anh lam lũ cả đời khai phá đất đai vườn
tược nuôi con cái ăn học thành người để phục vụ đất nước mà có kẻ đến đòi chiếm
đất đai nhà các anh liệu các anh có giả không hay là phải chống đối như chúng
tôi để giữ đất đai vườn tược của mình? Nếu các anh thực sự vì nhân dân như các
anh thường tụng niệm hàng ngày thì yêu cầu các anh rút lui để khỏi đổ máu vô
ích.
Một loạt trung liên bắn thẳng vào
ngôi nhà gạch khói bụi tung mù mịt.
Sau loạt trung liên là những loạt
súng AK bắn xối xả.
Được sự yểm trợ của các loại súng, mũi xung kích của những tên cộm cán anh chị
cầm mã tấu, dao quắm và súng hoa cải xông lên.
Một tiếng mìn nổ chát chúa khói phủ nù mịt.
Những tên cộm cán hốt hoảng bỏ chạy về phía sau vác theo một thằng bị thương.
Cánh nhà báo, cánh quân y chạy lại.
Cà Chớn hét to:
-
Các nhà báo phải chụp cận cảnh vết thương có máu me toe toét để sau này còn làm
bằng chứng về tội giết người của chúng nghe không. Chụp thật rõ, thật nét vào.
Trả lời Cà Chớn là tiếng mấy ảnh kêu lách tách.
Các mũi quân tấn công vẫn dè dặt vừa vãi đạn vừa tiến về phía ngôi vườn có
những cây chuối đang gục ngã vì đạn AK.
Thỉnh thoảng lại một tiéng mìn nổ và vài tiếng súng hao cải đì đẹt chống cự.
Lại có người bị thương bên phía tấn công được đưa về phía sau.
Lần này thì đích thânh chính ủy nhắc các nhà báo;
-
Đây là vụ chống lại đảng và nhà nước cực kỳ nghiêm trọng Các cậu phải ghi chép
đầy đủ để đăng tải trên các mặt báo trong ngày mai. Riêng các cán bộ và chiến
sĩ bị thương các cậu phải chụp ảnh thật chi tiết, rõ ràng để sau này có bằng
chứng cung cấp cho pháp luật để chứng minh tội cố ý giết người của bọn chúng.
Không có bằng chứng là chúng c•i băng ngay. Các cậu nhớ chưa?
Với
thế áp đảo cả về người và vũ khí, chỉ sau ba giờ lực lượng binh chủng hợp thành
đ• làm chủ tình. Toàn bộ quân địch đã bị bắt sống nhét lên chiếc xe chở tù có
cửa sổ bịt lưới ở hai bên. Bọn anh chị cộm cán trả thù cho bạn bằng cách xông
vào đập nát ngôi nhà hai tầng và triệt hạ cây cối của những kẻ chống đối. Lực
lượng phối hợp của du kích thì xông vào hôi của.
Khi
Cà Chớn tư lệnh chiến dịch định bước lên xe thì các nhà báo chạy lại vây quanh.
Máy ảnh kêu loạch xoạch, hàng loạt míc châu vào sát mồm viên tư lệnh. Các nhà
báo đua nhau hỏi.
Cà
Chớn mặt mày hớn hở đưa tay ra hiệu cho các nhà báo giữ trật tự rồi bảo: “Chiến
dịch thành công ngoài dự kiến. Tuy có thương vong nhưng với tinh thần chiến đấu
dũng cảm ngoan cường, chúng ta đã khống chế và bắt sống toàn bộ quân địch. Có
thể nói đây là trận đánh tuyệt đẹp. Một trận đánh có sự phối hợp chặt chẽ của
nhiều binh chủng. Tấn công nhanh, tiêu diệt gọn, thương vong ít. Tôi nhắc lại
lần nữa đây là trận đánh tuyệt đẹp. Các bạn có thể viết thành tiểu thuyết để
lưu vết cho con cháu mai sau.
Nói
xong Cà Chớn khó nhọc nhét thấm thân phì nộn của mình vào chiếc Cam ri đang nổ máy.
Hà Nội 31 tháng 7 năm 2013.
V.ÂN THẢO
(theo BÙI VĂN BỒNG)
Các Chi tiết về Quân Đảng ta , thì tương đối Đầy đủ ...
Trả lờiXóaRiêng phái Đich quân ,lúc đó chỉ có 2 em nhà Vươn và có 2 mẹ con con Chó
Khi quân Đảng với hỏa lưc áp Đảo với Hàng chục ngàn Phát Đạn . Đảng ta đã làm chủ Căn Nhà
_ Quân Đảng ta bị thương 8
- Bên Địch :
+ Anh em nhà Vươn tẩu thoát , Sau ít ngày Tự ra Nộp Mình cho Đảng
+ Tên Chó Mẹ , măc dù Đảng ta bắn bị thương ở Chân nhưng Hắn đã Vươt vong vây chạy thoát , Sau mấy ngày Hắn mò về ( ko phải diện Đầu thú Đảng ) nên hắn ngồi dưới cột cờ Đỏ ,sao Vàng ở lều nhà gia đình Vươn ( có hình của hắn trên mạng )
+ Riêng Tên chó con nặng khoảng 2kg do khong biết Bơi theo mẹ Vượt Vòng Vây. Bị quân Đảng Tóm cổ cho vào Bao tải ...
Và Máu của Tên Chó con này được Lấy ,Trộn với các Loại Máu khác Tô Thắm lên Quân Hàm Thiếu tương của Đỗ Ca và Đồng Bọn