Khi bỏ chồng đầu con Tím mới ba
hai tuổi, còn giòn lắm. Có một kinh nghiệm xưa nay, đàn ông đàn bà đều vậy, vừa
ly dị phải lo kiếm vợ lấy chồng ngay, để lâu mất hết nhuệ khí, cái duyên cũng
mất đi, càng để lâu càng khó bước thêm bước nữa. Biết vậy nên bạn bè gặp nó ở
đâu cũng hỏi nó léo nhéo, nói chồng chưa.. chồng chưa. Con Tím nhăn răng cười,
nói chưa. Lập tức cả bọn xúm lại rối rít bày cách kiếm chồng cho nó. Con Tím đá
cho mỗi đứa một phát, nói cút cả đi, tao ớn chồng con đến tận cổ rồi, cấm tụi
bay nói chuyện đó.
Nó ớn chồng thật, bất kì đâu
vào ra cũngchỉ dắt díu lấy hai đứa con, tuyệt không ăn diện trang điểm gì. Khốn
nỗi gái xinh có mặc áo tơi đội nón rách vẫn xinh. Đàn ông vẫn đeo lấy nó cả
đàn, bám như đỉa đói. Đối phó với đám này lắm khi mệt bở hơi tai, con Tím nhiều
lần phải cầu cứu đến mình. Chẳng phải mình tài giỏi gì, chẳng qua mình diễn
kịch được và hay có mẹo cứt gà.
Một hôm mình vừa cơ quan ra
cổng, bỗng nhiên con Tím lao xe đạp đâm thẳng tới mình, nói anh đi mô em tìm
không ra? Chồng con chi lạ, bỏ người ta đi một mình. Nhác thấy sau nó một thằng
trai lơ mình hiểu ngay vấn đề. Mình tiến về phía thằng đó giữ chặt ghi- đông xe
đạp của nó, nói tao là Lập, Lập sẹo chợ Đông Ba đây. Thằng kia mặt mày tái mét,
mình hất hàm về phía con Tím, nói cô kia là vợ tao, nhớ lấy mặt tao…tránh xa
con vợ tao nhé. Thằng kia lí nhí dạ dạ rồi chuồn thẳng.
Hôm khác vào nửa đêm nó gọi
điện về nhà, nói mi sang nhà tau ngay. Mình hỏi sao. Nó nói có một thằng cứ ở
lì không chịu về, mi sang đuổi hắn về cho tau với. Mình cười, nói đuổi được
thằng đó về thì tau ở lại nha. Nó cười, nói ông cố nội mi, sang mau lên. Mình
sang, ngó qua cửa thấy thằng bạn nhậu của mình. Thằng này chết vợ, nó mê con
Tím thật chứ không phải dân Đông Gioăng nhưng con Tím ghét nó cực kì. Mấy lần
con Tím tìm mình, lạy lục phúc bái mình giải tán thằng này giùm nó. Mình nói
thằng này công an khôn như cáo không lừa được, muốn giải tán mi phải cho tau
nói xấu mi. Nó gật đầu cái rụp, nói thoái mái đi, kể cả việc nói tau không
bướm.
Mình giả đò say gõ cửa nhà con
Tím, thằng kia mở cửa, mình một hai nằng nặc rủ nó ra quán. Uống được một hai
chén mình hỏi thằng này, nói mày mê con Tím thật à. Nó nói thật, tao muốn lấy
nó làm vợ. Mình hỏi mày biết con Tím mấy chồng không. Nó bảo thì nó vừa bỏ thằng
Lam đẹp trai, có đâu mà mấy chồng. Mình kéo đầu nó rỉ tai, nói chuyện bí mật
ông đừng cho ai biết nhé. Nó bảo sao. Mình nói trước đây nó yêu ba thằng chết
cả ba, toàn chết trên bụng nó. Đến lượt thằng Lam lấy nhau được ba năm mới bị,
lần này nó rút kinh nghiệm cứ để yên vậy kêu hàng xóm tới khiêng cả cặp tới
bệnh viện, nhờ thế thằng Lam mới thoát chết. Sau vụ đó thằng Lam mới biết trước
đó đã có ba thằng chết vì vợ nó rồi, thằng Lam hãi quá bỏ của chạy lấy người.
Thằng này mắt trợn mồm há, mình càng kể cái miệng nó càng há dần ra, hi hi. Hết
chuyện nó ngồi chậc lưỡi ba bốn tiếng, nói rứa à rứa à… nguy hiểm quá nguy hiểm
quá. Từ đó thằng này lặn một hơi không sủi tăm, he he.
Sau vụ đó bẵng đi một thời gian
dài mình không gặp con Tím, rồi chia tỉnh chia teo lạc nhau cả mấy năm trời.
Cuối năm 1992 mình từ Quảng Trị vào Huế, đang nhậu với thằng Ngọc Bình ca kịch
Huế thì con Tím trờ tới, nói vô khi mô không báo tau thằng tê. Mình kéo nó vào
mâm nhậu, nó nói chờ tí rồi chạy ra lôi một thằng cu con vào, nói đây là con
trai chị Điểm. Mình à và cười, nhắc lại chuyện anh Đoàn chị Điểm ngày xưa. Lôi
cả chuyện con Tím cầm cu anh Đoàn, con Tím lườm mình hai ba lần, nói thằng ni
vô duyên chưa, nhắc chi ba chuyện đó hè.
Vì thằng cu là con chị Điểm nên
mình gọi nó là cháu xưng chú. Thằng cu chừng hai lăm hai sáu tuổi cười cười
nhìn mình không nói gì. Gần cuối bữa nhậu mình đã ngà ngà say, con Tím chắc
cũng thế. Nghe mình cháu cháu chú chú với thằng cu nhiều quá nó chỉ thằng cu
con, nói đây là chồng tau đó, mi đừng có lộn xộn. Mình ngạc nhiên quá trời.
Sáng sau con Tím rủ mình đi cà
phê để nó trần tình vụ ông chồng hỉ chưa sạch mũi của nó. Té ra chị Điểm có đứa
con học trường âm nhạc Huế 5 năm rồi mà mình không biết, chị gửi thằng cu cho
con Tím cho nó ăn ở cùng. Suốt 5 năm không có việc gì xảy ra, vẫn cô cô cháu
cháu rất ấm cúng, cho đến ngày nó tốt nghiệp ra trường vẫn cô cô cháu cháu rất
ấm cúng. Chẳng may thằng cu không xin được việc làm, nó chạy hai ba chỗ không
nơi nào nhận, suốt năm trời nó vẫn ăn ở nhà con Tím. Rồi đụng nhau ở cầu thang,
ở bếp, ở buồng tắm… rồi dính vào nhau từ lúc nào không biết nữa.
Con Tím tỉnh hơn, nó nói với
thằng cu, nói ông không lấy tôi được mô, tôi hơn ông một giáp lấy răng được mà
lấy. Bây giờ nếu ông thích cứ lặng lẽ ăn ở với tôi, khi nào chán tôi ông cứ
thoải mái đi lấy vợ, thế là tiện nhất. Nhưng thằng cu không chịu. Không chấp
nhận kiểu chơi ngoài mặt cô cô cháu cháu, đóng cửa buồng mới được anh anh em,
nó dứt khoát đòi cưới con Tím cho bằng được. Mình hỏi con Tím, nói thằng cu yêu
mi thiệt à, con Tím nói thiệt. Mình hỏi mi có yêu nó không, con Tím nói yêu.
Mình hỏi thiệt không, con Tím nói thiệt. Rồi bưng mặt khóc.
Mình biết con Tím “ đau” không
phải việc nó lấy một thằng cu con, cu nào cũng là cu, tình yêu đâu có phân biệt
cu con cu lớn, hi hi. “ Đau” nhất, cũng điều con Tím nghĩ nó không thể vượt qua
được, chính là thằng cu là con trai của bạn nó, công nhận “đau” cực, hu hu.
Đành rằng chị Điểm bậc chị nhưng dù sao cũng là bạn học thiếu thời, nó với chị
Điểm thân nhau con chấy cắn đôi, xảy ra chuyện này làm sao nhìn được mặt nhau,
còn bảo nó với chị Điểm gọi nhau là mẹ con thì thật quá đắng.
Con Tím kể nó đã mấy lần đuổi
thằng cu ra khỏi nhà nhưng không được, mấy lần nó xách con bỏ nhà đi khỏi Huế
cũng không được. Té ra xưa nay con Tím chưa bao giờ yêu, nó cũng chẳng ngờ tình
yêu lại khủng khiếp như vậy. Nhưng với bản tính lì lợm nó vẫn hy vọng có ngày
tình sẽ vơi đi, thằng cu sẽ nghĩ lại, nó sẽ cắt được khối tình đắng ngắt này.
Con Tím cố tránh không có con với thằng cu, hai ba lần dính thai nó đều bí mật
vào viện xổ ra hết. Lần cuối cùng thằng cu phát hiện ra, nó chặn lại và tuyên
bố cưới nhau, bất kể con Tím có chịu làm giấy kết hôn hay không nó cũng làm lễ
cưới để tuyên bố với thiên hạ con Tím là vợ nó.
Giây phút thằng cu gọi điện về
nhà mới rùng rợn. Chị Điểm cầm máy, bao giờ thằng cu gọi điện về chị cũng mừng
rỡ, nói mạ đây mạ đây…. Nghe nó bảo sẽ cưới vợ chị mừng rú lên, hét vang vang,
nói cưới ai con… cưới ai con? Nó bảo vợ con là cô Tím đó mạ, chị vẫn hồ hởi
phấn khởi, nói Tím à Tím à, khi mô đem về cho mạ coi mặt. Thằng cu nhắc lại mấy
lần chị mới hiểu vợ con trai mình chính là bạn học của mình, khủng khiếp hơn
nữa đó là người đàn bà 37 tuổi đã có hai con. Chị đứng cứng ngắc mặt tái dại.
Mấy phút sau chị rú lên một tiếng kinh hoàng, nói ôi con ôi!… Và ngã lăn ra bất
tỉnh.
Mấy hôm sau thằng cu nhận được
điện tín: Về nhà với mạ ngay, từ nay mạ
con mình no đói có nhau. Mấy hôm sau thằng cu nhận
thêm một điện tín nữa: Nếu con không về mạ sẽ tự tử. Thế cùng con Tím phải theo thằng cu về nhà chị Điểm.
Chị Điểm cấm cửa không cho con
Tím vào nhà, con Tím lặng lẽ nhìn chị Điểm rồi quì sụp xuống, nó cứ quì trước
cửa nhà chị Điểm, quì từ trưa ngày hôm trước cho đến sáng ngày hôm sau thì ngã
vật ra trước ngõ. Chị Điểm chạy ra ôm lấy con Tím, họ ôm nhau khóc, vừa khóc
vừa gọi nhau mạ ơi con ơi nghẹn ngào cay đắng, như kiếp trước họ đã từng nghẹn
ngào cay đắng gọi nhau như thế.
( Còn nữa)
NGUYỄN QUANG LẬP .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét