Truyện 1 : Lấy củi đậu nấu đậu : Sau khi Tào Phi
(con của Tào Tháo trong Tam Quốc chí của La Quán Trung) lên ngôi vua, muốn loại
trừ Tào Thực em ruột của mình, ở giữa triều, nhà vua lấy đề tài ANH EM, nhưng
trong bài thơ không được nói đến 2 tiếng ANH EM, bắt Tào Thực trong 7 bảy bước
đi phải làm xong bài thơ, không được, bắt tội tử
.
.
Tào Thực vừa rơi nước mắt vừa
đọc : Chữ đậu nhiên đậu cơ.
Đậu tại phù trung khấp.
Bổn thị đồng căn sinh.
Tương tiển hà thái cấp .
Tạm dịch :
Lấy củi đậu nấu đậu.
Đậu
trong nồi mới khóc.
Cùng sinh ra một gốc.
Sao đốt nhau quá gấp.
Truyện 2 : Kể rằng nữ sĩ Hồ Xuân Hương – Bà chúa thơ Nôm một hôm đi ăn đám, hôm đó trời mưa to, đi đến
nơi , sân của chủ nhà trơn trợt (lúc ấy chưa có biết tráng xi măng) vô tình
trợt té, bốn cẳng đều đưa lên trời, trong nhà khách đến trước chứng kiến cười ồ
! Đứng lên được, bà xuất khẩu ngay :
-
Giơ tay đo thử
trời cao thấp.
Xoạt
cẳng đoán xem đất ngắn dài .
Siêu
chưa quí vị.
Truyện 3 :
Kể rằng Ông Thủ Khoa Bùi
Hữu Nghĩa, khi về hưu ở ẩn làng Bình
Thủy – Cần Thơ. Hôm nọ có anh Tú tài Văn Bình nghe tiếng tìm đến đọ tài với
ông. Dọc đường gặp một ông lão ngồi vót nan, ghé lại hỏi thăm xem gần đến nhà
ông Thủ khoa chưa ?
Ông lão bèn bảo : Nhà ông Thủ
khoa còn cách vài trăm mét, hay là tôi với cậu làm một vài câu đối chơi được
không ?
Tú tài Văn Bình : Dạ được chứ !
Ông lão : Tôi ít học, chữ
nghĩa nhấp nhem, nên chỉ đối từng chữ một nhé !
Tú tài Văn Bình : Dạ được,
Bác đọc trước đi .
Ông lão :
Võ Tú tài
Văn Bình : Văn
Trắc
Bình
Vãng
Lai
Nhi
Cụ.
Ông lão : Xong rồi, câu đối
của tôi là : Võ trắc vãng nam nhi, còn của cậu ?
Tú Tài Văn Bình đọc thầm câu
đối của mình : Văn Bình lai bắc cụ, gương mặt ửng đỏ lên, nói thầm trong bụng :
hôm nay gặp ổ kiến lửa rồi, quay lưng lại đi về một nước .
Truyện 4 : Sau 30 thãng năm 1975, các văn nghệ sĩ miền Nam có
một số người vượt biên, số người đi học tập cải tạo . Một nhân vật đặc biệt
khỏi đi cải tạo là nhà thơ điên Bùi Giáng (ông bị bệnh tâm thần). Nghe kể một
hôm ông ghé trụ sở Hội Nhà văn TP.HCM chơi, lúc bấy giờ nhà thơ Thu Bồn, một ủy
viên BCH Hội Nhà Văn VN, đang đứng trò chuyện với nừ sĩ Thu Ba, trông thấy ông
bèn gọi lại bảo rằng :
Nghe đồn ông có tài xuất khẩu
thành thơ, làm 1 bài cho anh em nghe chơi.
Bùi Giáng gãi tai trả lời
: - Lâu quá tui không có làm thơ, quên
mất cả rồi .
Thu Ba năn nỉ : - Làm đại một
câu lưu niệm đi mà. Bấy lâu chỉ kiến văn kỳ thanh , hôm nay mới kiến diện kỳ hình
ông đó.
Bùi Giáng cười móm mém : -
Nhưng tui làm dỡ, đừng có cười tui nghe !
Thu Bồn giục : - Thôi mà đừng
khiêm tốn nữa, không ai cười đâu .
Bùi Giáng tằng hắng một tiếng
rồi đọc : Thu Ba khen ngợi Thu Bồn.
Thu Bồn cảm động sờ
vai Thu Ba .
Thu Ba nhăn mặt : - Ý dà, ông
làm thơ lục bát chi mà chẳng có vần điệu gì hết trơn.
Bùi Giáng đáp : - Thì sức tui
chỉ có vậy, cô muốn thơ có vần thì kiếm chữ khác thay vào đi .
Thu Ba bỗng đỏ mặt hừ một
tiếng. Bùi Giáng lại móm mém cười một cách ngây thơ rồi quay đi trước cái nhìn
giận dữ của Thu Bồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét