NQL: Quê choa thường vẫn không nhận đăng văn xuôi, nhưng với anh Điềm cần có ngoại lệ. Mọi người cứ nghĩ Nguyễn Khoa Điềm chỉ làm thơ, không viết văn xuôi. Mình cũng nghĩ thế. Nhưng một ngày tình cờ mình đọc được ký sự Cửa Thép của Nguyễn Khoa Điểm và thật bất ngờ trước văn xuôi của anh. Cái kí sự không kém gì kí sự Trần Đăng ấy đến nay không ai nhắc, anh Điềm cũng không nhắc, nhưng mình thì nhớ mãi.
Chùm chuyện nhỏ dưới đây Nguyễn
Khoa Điềm nói anh viết “để tặng cháu ngoại đọc cho vui”, nhưng đọc chúng thấy 3
sự đời, 3 nỗi niềm chua chát…
Chuyện cây táo
Một cây táo mẹ
có nhiều trái táo con rất đẹp, rất thơm. Táo mẹ không muốn cho ai hái những
trái táo quý giá đó. Táo mẹ cho treo một tấm biển lên thân cây với dòng chữ : “
Táo chua lắm, ăn vào sinh ghẻ”. Mọi người hoảng sợ, thậm chí không dám đến gần
cây táo
.
.
Các trái táo cứ thế chín và
rụng dần.
Năm sau, táo lại ra hoa, kết
trái, quả rất đẹp nhưng không tròn trĩnh như trước. Bọn táo con hỏi mẹ táo : “
Mẹ ơi, năm nay chúng ta có treo biển như năm trước không ?”.
Mẹ táo trả lời : “ Không con ạ.
Nếu không ai ăn được táo của chúng ta thì người ta cũng không còn chăm sóc
chúng ta nữa. Chúng ta sẽ tàn lụi”
Hai chú cóc con nhìn trời
Hai chú cóc con nhìn
trời, chúng chỉ mong mưa. Một con, rồi hai con cùng nghiến răng. Chúng nghĩ :
Mình nghiến răng, trời nghe thấy thì sẽ mưa. Nghiến cả buổi trời vẫn không mưa
mà đau răng lắm. Mẹ cóc nói :
Thôi , nghiến răng làm gì cho
rụng răng, các con. Trời bận họp. Các cụ nín đái cả rồi .
Cậu bé và con chim lạ
C ó một cậu bé nghèo.
Nhà nó chỉ có cây khế là đáng giá. Cây khế tươi tốt, lá cành xum xuê, trĩu quả
. Những lúc ngồi với mẹ dưới gốc khế nó thường hỏi : Mẹ ơi, có chuyện con chim
ăn khế rồi chở người qua biển lấy vàng. Con chim đó còn đến nhà ta không mẹ ?
Mẹ nó phì cười : Bây giờ có máy
bay thì không còn chuyện đó đâu con ạ .
Nó không chịu : Nhưng chim thì
vẫn còn đấy chứ !
Một đêm nó nằm ngủ thì nghe
tiếng chim đập cánh và một tiếng độp khá to. Nó mò ra sân thì thấy một con chim
lạ đang ăn khế. Dưới đất là một hạt cây lóng lánh. Thấy bóng cậu bé con chim
bay đi.
Cậu bé đem hạt cây lạ đó vùi
xuống đất rồi cũng quên luôn.
Một năm sau một mầm cây nhú
lên, rồi mầm cây thành thân cây, lá xòe ra như chiếc quạt. Cây lớn như thổi.
Một ông giáo già dạy sinh vật học nói : Cái cây này đã đi nửa vòng trái đất đến
đây. Nó từng bị coi là thứ đã tuyệt chủng.
Tác giả
gửi Quê Choa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét