30 thg 4, 2015

Nhân dân Tác giả: Hoàng Xuân Phú.

KIM DUNG KỲ DUYÊN : Gs, TSKH Hoàng Xuân Phú, (Viện Toán học), Viện sĩ viện Hàn lâm Khoa học các nước thế giới thứ ba (TWAS), một nhà khoa học chân chính, có những bài viết rất hay và sắc sảo, thẳng thắn mà mình rất quý trọng, cách đây ít ngày, có trao đổi với mình về khái niệm “văn minh lúa nước”, để làm sáng tỏ nội hàm của cụm từ này.

Có những điều hiểu rất sâu xa, nói hết và cả không nói hết. Và ông đã gửi cho mình hai bài thơ ông viết, với một câu xót xa mà mình rất nhớ: Mặc dù tôi không phải là nông dân nhưng tâm hồn tôi rất gắn bó với họ…
Nay xin được đăng cả hai bài thơ của ông lên Blog, để bạn đọc chia sẻ. Thêm hiểu tấm lòng một nhà khoa học chính trực, ngay thẳng, mà tâm hồn ông luôn gắn với chữ- DÂN.
Hai bài thơ xin được lấy chung tiêu đề: Nhân dân
————
HOANG XUAN PHU







.
VÔ TƯ
Tôi sinh ra giữa nơi đô thị
Mấy năm phiêu bạt tránh bom rơi
Chiến tranh đuổi đến vùng đất lạ
Lại cho tôi thêm cả miền quê


Người phụ nữ có chồng ra trận
Lấp nhớ nhung bằng nỗi lo toan
Mở cửa đón những người xa lạ
Và cưu mang suốt mấy năm ròng

Ba mẹ con nép buồng tối hẹp
Hai gian ngoài nhường cả nhà tôi
Khoai độn sắn sẻ cơm nhường áo
Mắt đói vàng tỏa ấm tình thương

Chiến tranh qua trở về đô thị
Chợt thấy mình thấm đẫm sương quê
Suốt cả đời mang theo món nợ
Nợ tình người đọng mãi không vơi

Bưng bát cơm thoáng lưng người cấy
Múc thìa canh mằn mặn mồ hôi
Tiếng giục trâu “vắt vắt” không thôi
Gió chiều chiều tát đầy nỗi nhớ

Thuở chiến tranh được mẹ cưu mang
Giữa thời bình bó tay trước cháu con của mẹ
Mẹ không trách chỉ cười rạng rỡ
Mỗi lần tôi về thăm

Mẹ vô tư quên cái đã cho
Tôi vô tư thành người ích kỷ
Bao người dân thành thị
Cũng vô tư như tôi…
(Hà Nội, 4.2.2012)
——-
ĐỪNG ĐUỔI ÂN NHÂN
Những gánh hàng rong
Gánh cả nỗi đau nhà nông không đất
Những trai làng thờ thẫn đợi người thuê
Trôi dạt thị thành vẫn giữ nét quê
Nhoẻn miệng cười khi công an rượt đuổi

Đừng đuổi!
Xin đừng rượt đuổi!
Họ chỉ là nạn nhân
Đô thị mở rộng họ mất nơi cày cấy
Đô thị văn minh họ không chốn nương thân

Những mảnh đời lam lũ
Từng gánh gánh nặng chiến tranh
Nay gánh gánh nặng hòa bình
Sống thời nào cũng thiệt
Thiếu cả lời kêu than

Đừng thấy họ hiền mà bắt nạt
Đừng thấy họ nghèo mà khinh
Bao thứ hôm nay có được
Vốn từ họ mà ra
Họ chính là ân nhân!
(Hà nội, 4/2/2012)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog