Nhân ngày thầy thuốc 27/02/2014 xin đăng lại bài viết nầy .
Lời kể của
một thông dịch viên làm việc cho các cố vấn quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam
năm 1966-1967 tại một quân y viện thời ấy :
. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Ban đêm
những tiếng rên la, hò hét, những cơn mê của những người xung quanh làm tôi mất
ngủ. Tôi sợ những tiếng đó còn hơn những tiếng đại bác bắn đi từ sân Quận hay
những loạt súng cối từ xa tới. Không một y tá nào tử tế với tôi hay những bệnh
nhân quanh tôi. Ai cũng phải than phiền, văng tục với những y tá kiêu căng,
lạnh nhat và tàn nhẫn. Họ đã coi thân thể tôi như một vật vô tri hay một con
thú. Những gã đàn ông cộc cằn, phách lối và những mụ đàn bà cong cớn vô duyên.
Họ cười đùa với nhau bên cạnh tiếng rên la của người bệnh. Họ chỉ sợ bác sĩ và
những buổi thanh tra, những phái đoàn đến thăm ……………………………………………
(trích
Nhật Ký Người Chứng của Thái Lãng. Tủ sách Văn Nghệ Xám 1967)
Chính vì
những quyển sách tương tự như thế mà chúng tôi đâm ra không thích Mỹ, không
thích chế độ hiện hành, mong cho nó sớm sụp đỗ để có một xã hội mới, tốt đẹp
hơn. Ngày 30/4/1975 Giải phóng miền Nam … một chế độ mới : ưu việt, dân
chủ gấp triệu lần chế độ tư bản .
46 năm sau,
nền y tế là :
. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . ngày 17/11/2012, chị Ngọc Anh 1 dân oan bị
an ninh bắt cóc tại “Vườn hoa Dân oan” bị đánh đập dã man, phải đưa đi điều trị
tại bệnh viện Saint Paul- Hà Nội. Bác sĩ Tân, vị bác sĩ “Lương y như ác mẫu” đã
phán “ không tiền không trị bệnh” cho chị Ngọc Anh. Ôi ! họ vì đồng tiền và
chức vị mà sinh ra vô cảm thậm chí tàn ác đến vậy ! Trong số quan chức và cảnh
sát ấy, họ cũng xuất thân từ nông dân mà ra. Mỗi ngày họ ăn sản phẩm của ai ?
Nếu không có nông dân họ lấy gạo và thực phẩm, trái cây ở đâu để sống ? . . . .
.. . . . (Chuyện đời và tình người NS KIM CHI).
THƯ : GỬI O
TIẾN ( Bộ Trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến ).
Tôi và O
sinh cùng năm. Tôi cũng đã ngồi nói chuyện với O tại nhà riêng của O ở khu biệt
thự Thảo Điền về Đặng Thùy Trâm. Nói thế để O cố tình quên cái bản mặt của tôi
thì cũng khó. Và tôi nói với O như thế nầy, O vào Quảng Trị, cái nơi vừa xảy ra
3 cái chết thương tâm của 3 đứa bé do cán bộ ngành của O tiêm vắc xin gây ra, 3
cái chết làm chấn động dư luận cả nước và không ít người đã khóc khi đọc tin
đau đớn nầy.
Chưa kết
luận nguyên nhân. Nhưng O là Bộ trưởng, là mẹ, O vào, đi hết nơi nầy đến nơi
khác mà không thèm ghé thăm, thậm chí ít nhất 1 gia đình có cháu bé tử vong thì
O quá tệ O Tiến ạ ! rất tệ. Cán bộ y tế - phẩm chất số 1 là không được vô cảm O
ạ ! O né báo chí, O né dư luận ? Sao phải né ? Nếu chưa tìm ra nguyên nhân thì
O cứ trả lời đang chỉ đạo tìm ra nguyên nhân. Còn chí ít O phải vấn an (dù là
hình thức) với người nhà bệnh nhân do cán bộ ngành O gây ra chứ ? Sao thế O Tiến
? NGUYỄN QUANG VINH ( Khoai Lang Cu Vinh 22/7/2013).
. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hôm nay báo
Tuổi Trẻ nhà mình đưa tin bà Bộ trưởng Y Tế vào Quảng Trị để dự lễ khởi
công xây dựng tháp chuông ở Nghĩa trang liệt sĩ Gio Linh đúng thời điểm
xảy ra cái chết oan ức của 3 bé sơ sinh, nhưng thay vì sau đó ghé đến để thắp
cho các bé một nén nhang (thời gian từ Đông Hà lên Hướng Hóa chỉ chừng 1 giờ
đồng hồ), vậy nhưng bà Bộ trưởng không lên. Có thể công việc của bà quá khẩn
cấp, quá quan trọng, nên bà không thể đi. Nhưng cách hành xử ấy khiến nhiều bạn
trên fb đã bày tỏ bất bình, cho là bà Bộ trưởng “vô cảm”. Nói thật mình khâm
phục các bạn đã lên tiếng trách móc cách hành xử của bà Tiến, vì với sự trách
móc đó các bạn chứng tỏ các bạn vẫn còn quá nhiều tin cậy và hy vọng !
Sự “vô cảm”
như cách mà các bạn nói về bà Tiến hôm nay khiến mình nhớ lại câu chuyện chuyến
tàu E 1 lật ở Lăng Cô mấy năm trước, trong lúc cả ngành giao thông vận tải và
cả nước hoảng lên vì chuyến tàu định mệnh cướp mất sinh mệnh của 1 số người dân
trên chuyến tàu đó, thì ngài Bộ trưởng GTVT đương nhiệm lúc ấy ở đâu bạn biết
không ? Ngài đang … tắm bùn ở khu VIP, tại khu tắm bùn khoáng Tháp Bà Nha Trang
và câu chuyện ấy sau đó đã góp phần đưa ngài rời khỏi ghế Bộ trưởng.
So với sự
vô cảm của ngài Bộ trưởng GTVT khi đang ở Nha Trang, nhưng tai nạn xảy ra ở tận
Lăng Cô, thì chuyện bà Bộ trưởng có mặt ở Quảng Trị đúng thời điểm 3 trẻ sơ
sinh chết, cho dù nguyên nhân gì thì với tư cách người đứng đầu ngành Y tế nước
nhà, bà Bộ trưởng không có lý do bận bịu đến đâu để mất vài chục phút đến chia
sẽ, an ủi, huống hồ bà là một phụ nữ, một người mẹ … càng khiến nhiều bạn “căm
phẩn” cũng không có gì khó hiểu, vì cấp độ vô cảm có vẽ cao hơn sự hành xử của
ngài Bộ trưởng GTVT năm nọ. . . . . . . .
( trích
Cái chết của 3 trẻ sơ sinh vì Vắcxin và bà Bộ trưởng Y tế của Lê Đức Dục
ngày 23/7/2013 Blog Quê Choa).
Vụ bà Bộ
trưởng Y tế và ngài Bộ trưởng GTVT làm tôi nhớ lại năm 2010 : Lễ khai mạc 1.000
năm Thăng Long rất hoành tráng tại Hà Nội, trùng hợp với cơn bão, lũ, lụt lớn ở
miền Trung, gây chết chóc hàng trăm người, vô cùng tang thương, trong các diễn
văn, diễn từ khai mạc, không 1 vị lãnh đạo cao cấp nào dành 1 phút mặc niệm cho
các nạn nhân tử nạn ( họ là đồng bào ruột thịt của mình !).
Từ ngày
nhận chức Bộ trưởng Y tế đến nay, bà Tiến có nhiều phát biểu … tôi nhớ 2 lần :
- Khi hỏi
về tệ nạn phong bì trong các bệnh viện , bà Tiến bảo : Hãy quay phim, chụp hình
các bác sĩ, y tá nào nhận phong bì gởi cho bà , thì bà sẽ xử lý ngay.
- Khi được
hỏi về nạn quá tãi các bệnh nhân trong các bệnh nhân ( 1 giường bệnh 2,3 người
bệnh nằm), thì bà trả lời : Hãy hỏi Chính Phủ !
Trong 2 bài
bài viết của Nguyễn Quang Vinh và Lê Đức Dục có nhắc nhiều lần đến : VÔ
CẢM, vào Google thì thấy định nghĩa như sau :
VÔ CẢM :
căn bệnh “ ung thư tâm hồn “. Nói đến thể xác thì sợ nhất là bệnh ung thư. Còn
nói đến tâm hồn thì căn bệnh “ vô cảm “ cũng được ví dụ, bởi nó có sức tàn phá
ghê gớm, tiếc thay, căn bệnh đó đang lan ra từ trong nhà ra ngoài phố
(google.com.vn.giaidap).
( Sao Hồng)
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
.
Ngày
20/7/2013, đón bà Bộ trưởng không chỉ có hương hoa và những lời chúc tụng của
những lãnh đạo địa phương Quảng Trị mà còn có linh hồn bay lên từ 3 xác chết
của các cháu bé chưa đến 1 ngày tuổi. Thật là xui xẻo cho bà Bộ trưởng.
. . . . . .
. . . . . . . . . . . . .
Thiết nghĩ
bà Bộ trưởng Bộ Y Tế cần phải công khai chịu trách nhiệm cá nhân và xin lỗi
trước dư luận về những vụ việc chết người liên tục của ngành Y tế gần đây. Cơ
hội đó bà vừa đánh mất hôm ở Nghĩa trang Đường 9 trước các phóng viên báo, đài.
Tự nhận trách nhiệm và xin lỗi dân của một Bộ trưởng khó thế sao ? Rõ ràng, bà
Bộ trưởng Y Tế còn nợ với dân với cử tri cả nước một lời xin lỗi. Hơn thế nữa,
bà hãy từ chức nếu có lòng tự trọng và liêm sĩ của một trí thức ! ( trích
Ngạc nhiên với bà Bộ trưởng Bộ Y Tế ! của Sao Hồng ngày 23/7/2013).
Hình như bà
Kim Tiến thích cái chức Bộ trưởng, còn các công việc phải làm của 1 Bộ trưởng
thì Bà không thích, có phải thế không bà Bộ trưởng ?
Tiếc lắm
thay !
25/7/2013 TRỊNH-KIM-THUẤN (Theo Tran Nhuong.com ).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét