14 thg 2, 2014

ĐANH NGƯỜI CẤM KÊU, GIẾT NGƯỜI CẤM GIỖ. HỌA CÓ LÀ LOÀI CẦM THÚ của PHƯƠNG BÍCH .


Các bác ạ! Ngày sinh và ngày mất, là hai mốc thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời một con người. Trước đây, dân mình chỉ quan trọng ngày giỗ. Mốt tổ chức sinh nhật là du nhập từ phương Tây, từ hồi “Hội nhập” với thiên hạ. Nhà nghèo thì có thể bỏ tổ chức sinh nhật, chứ giỗ chắc chả ai bỏ, các bác nhỉ?

Tôi không biết ở nước ngoài thế nào, chứ ở Việt Nam, tôi thấy dân mình thích tổ chức sự kiện lắm (nghèo mà thích chơi sang). Ngoài đời sống dân gian, hàng năm có tới gần 9000 lễ hội (suốt ngày lễ hội thế này còn làm ăn thế c…gì nữa?), các cơ quan, tổ chức hàng năm cũng thi nhau tổ chức kỷ niệm ngày thành lập. Không chỉ tưng bừng liên hoan, có khi còn có cả tiền thưởng cho toàn thể CÁN BỘ CÔNG NHÂN VIÊN nữa ấy chứ. Chả biết khi một tổ chức giải thể, ai sẽ làm giỗ cho nó các bác nhỉ?

Ấy đấy! Một năm có tới gần 9000 lễ hội, lãng phí bao nhiêu tiền của và thời gian cho nó. Vậy mà chuyện tưởng niệm các liệt sĩ và đồng bào tử nạn trong chiến tranh chống ngoại xâm năm 1979 thì lại lờ tịt, hoặc viện đủ lý do để khoái thác. Nếu bảo tổ chức thế thì phương hại đến chính sách ngoại giao với láng giềng, thì một là chính sách ngoại giao đó đớn hèn quá, hai là láng giềng khốn nạn quá! Đánh người ta thì cấm kêu. Giết người ta lại cấm giỗ. Họa có là loài cầm thú!

Lần trước dân chúng tự ra tượng đài vua Lý, tưởng niệm 40 năm Hoàng Sa bị rơi vào tay quân kẻ cướp. Chẳng biết có bị chính quyền phường, kết hợp với các cơ quan đoàn thể chặn tại cửa nhà không, nhưng chiều hôm trước đang đi chơi, nghe điện thoại của anh cảnh sát khu vực í ới gọi, bảo muốn vào thăm, tôi bất đắc dĩ trốn luôn cho chắc ăn. Thế mà hôm sau ra đến vườn hoa Lý Thái Tổ, đã thấy bốn năm anh công an phường quận ra níu kéo, “Đòi” đèo về. Ừ! Các anh ấy chả có lý do gì để chê trách, chỉ bảo xong việc rồi thì chị về đi thôi. Có lẽ nếu không ngăn được từ nhà, công an phường quận nào có người ra vườn hoa hôm đó, cũng phải có mặt ở đó cùng “Đối tượng” thì phải.

Nói thật là tôi vừa bực, vừa thương các anh ấy. Nhưng thật khó trọn vẹn cả đôi đường các anh ạ. Nhưng từ giờ tôi nhất định không thèm trốn nữa. Và tôi cũng sẽ không tiếp bất cứ một cuộc viếng thăm nào của các anh nữa. Tôi đâu còn ở tuổi để các anh khuyên nên hay không nên làm gì? Thế nó ngược đời lắm các anh ạ.

P/S.


Nói như các anh, là kỷ niệm chống quân xâm lược Trung Quốc trong chiến tranh biên giới làm phương hại đến ngoại giao 2 nước, thì cái “mả” chôn giặc Thanh ở gò Đống Đa và lễ hội gò mồng 5 Tết cũng nên xóa bỏ đi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog