Nước Tần vây đánh nước
Triệu, vua sai tướng quốc là Bình-Nguyên-Quân sang cầu-cứu nước Sở, để hợp sức
đánh Tần. Bình-Nguyên-Quân vâng mệnh, về nhà định trong số 3 nghìn khách ăn
cơm, sẽ chọn lấy 20 người văn võ toàn tài để cùng đi sang Sở. Kén mãi chỉ được
có 19 người, còn thiếu một, bỗng có một người lùn bước ra xin đi.
Bình-Nguyên-Quân hỏi. « Ông tên gì? và ở nhà tôi đã mấy năm? » —
Thưa, tên tôi là Mao Toại, ở đã ba năm.
— Bình-Nguyên nói: « Chà! tôi nghe
người hiền ở đời như cái dùi ở trong túi, đầu dùi thế nào cũng thò ra ngoài,
ông ở 3 năm nhà tôi mà tôi không nghe ai khen ông câu nào, tôi chắc ông không
có tài gì rồi, xin ông ở nhà cho. » Bình-Nguyên-Quân hỏi. « Ông tên gì? và ở nhà tôi đã mấy năm? » —
Thưa, tên tôi là Mao Toại, ở đã ba năm.
Mao-Toại nói « Tôi hôm nay mới ở trong túi, nếu ở trong túi đã lâu, thì chẳng những là thò đầu dùi mà thò cả dùi ra rồi. »
Bình Nguyên cho đi, 19 người kia cùng cười! Bình-Nguyên sang đến Sở, bàn nhẽ lợi hại với vua Sở trên thềm điện rồng, từ sáng đến quá trưa vẫn chưa xong.
Mao-Toại ở dưới rút gươm nhảy qua mấy từng thềm lên điện, bảo Bình-Nguyên rằng: « Sự hợp sức đánh Tần, chỉ có hai lời : lợi với hại là xong, nay bàn từ sớm tới trưa mà không quyết là sao? »
Vua Sở hỏi; « Ai vậy? » —
Bình-Nguyên thưa: « người nhà tôi. » —
Vua sở quát đuổi Mao-Toại xuống.
Mao-Toại múa gươm tiến sát đến Sở-Vương mà nói rằng: « Có phải ngài cậy quân Sở nhiều mà đuổi tôi chăng, trong một bước chân này, là mạng ngài ở trong tay tôi rồi, sao trước mặt chủ tôi đây, ngài dám đuổi tôi, ngài chẳng xem vua Thang chỉ có 70 dậm đất mà làm vua thiên-hạ, vua Văn có 100 dặm mà làm chủ chư-hầu, có cần nhiều quân đâu, chỉ là giữ được thế mà hăng-hái. Nay nước ngài đất vuông 5000 dậm, quân 100 vạn, thiên-hạ ai đương nổi, thế mà ngài để cho tướng Tần là Bạch-Khởi đem quân vài vạn, sang đánh nước ngài có mấy trận mà lấy được Yển-Sinh, đốt được Di-Lăng, nhục đến tiên-nhân ngài, nước Triệu tôi thấy xấu hổ thay cho ngài. Ngày nay hợp sức đánh Tần là vì ngài, chẳng phải là vì Triệu, thế mà còn bàn định gì! »
Vua Sở nghe ra, liền cử binh đi giúp Triệu,
Bình-Nguyên trở về Triệu nói rằng: « Ta từ giờ không dám coi thường kẻ sĩ nữa, Mao-tiên-sinh sang Sở phen này, làm vẻ-vang cho nước Triệu, dùng 3 tấc lưỡi mà mạnh hơn 100 vạn quân. »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét