25 thg 7, 2013

THƠ DỞ ... THƠ NGHẸN !!! của TRỊNH KIM THUẤN

          Trước đây, khi chưa có kết quả của cuộc thi thơ ĐBSCL, thì dư luận đã ì xèo, râm ran về việc đạo thơ và phạm qui … và có nhiều dự đoán không tốt đẹp gì về kết quả của cuộc thi nầy.

Nay kết quả đã có rồi, đọc bài : Sao Đồng Bằng Sông Cửu Long tôn vinh thơ dở của ông Trần Mạnh Hảo
.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
(T.M.H.) Tất cả các bài thơ được giải nầy của cuộc thi thơ ĐBSCL đều là thứ thơ dễ dãi, sáo cũ, tẻ nhạt, tào lao …nói tóm lại chỉ là những bài thơ mạo danh thơ, được gọi là thơ dở .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (T.M.H.)
Ban Tổ Chức, Ban Giám Khảo cuộc thi thơ nghĩ sao về phát biểu nầy ? Xin cho biết ý kiến !.

Tôi là người ngoại đạo, viết văn và làm thơ đều không làm được, nhưng thích đọc, với phát biểu của ông Trần Mạnh Hảo tôi không dám có ý kiến, ý cò chi cả, nhưng khi đọc bài thơ đoạt giải nhất : Tiếng đờn ca tài tử ở phà Vàm Cống của Cao Thoại Châu làm tôi nhớ lại 1 bài thơ thời tôi học lớp Đệ Tam C  niên học 1967-1968, đó là bài thơ Thay lời tựa Tập truyện ngắn HƯƠNG RỪNG CÀ MAU của nhà văn Sơn Nam.

Xin chép lại quí vị cùng xem nhé :

Tiếng đờn ca tài tử ở phà Vàm Cống     Thay lời tựa Hương rừng Cà
                                                                                                             Mau
                                                                                                   
Đêm nghe tiếng đờn ca tài tử                     Trên khói sóng mênh mông
Lạnh căm mà vẫn ấm trong lòng               Có bóng người vô danh.
Điều nhân nghĩa treo ra phía trườc            Từ bên nây sông Tiền.
Thói lọc lừa nịnh hót bỏ sau lưng.             Qua bên kia sông Hậu.
                                                                    Mang theo chiếc độc huyền.
Kiến nghĩa bất vi vô dõng giả.                   Điệu thơ Lục Vân Tiên.
Chữ cang thường một gánh trên vai.
Cây mía cây tre còn có đốt                         Với câu chữ :
Thẳng ngay ngay thẳng huống chi người    Kiến nghĩa bất vi vô dõng giả.
                                                                    Tới Cà Mau Rạch Giá.
Đất dạy thêm làm người hào phóng           Cất chòi, đốt lửa giữa rừng thiêng
Lòng người có lúc giống lòng ghe  
Mấy mảnh ván thành nơi hành hiệp.           Muỗi, vắt nhiều hơn cỏ.
Mưa sông buồn nhường chỗ kẻ sa cơ          Chướng khí mù như sương.
                                                                     Thân không là lính thú.
Đêm nghe tiếng đờn ca tài tử                       Sao chưa về cố hương.
Góc đường hay ở bến sông kia.                   Chiều chiều nghe vượn hú .
Bậu lạc lòng phút giây nào ai biết.              Hoa lá rụng buồn buồn .
Gửi tiếng đờn đi đón bậu quay về.

Cặp Vĩnh Long ngoẹo sang hướng khác      Tiễn đưa về cửa biển.
Quay phà chạy ngược tới Cần Thơ.             Những giọt nước lìa nguồn.
Có cầu nỡ nào quên bến cũ.                         Đôi tâm hồn cô tịch.
Làm sao quên câu hát tiếng đàn mù.            Nghe lắng sầu cô thôn.

Con cá , nhúm rau vài bạn nhậu.                  Dưới trời mây heo hút …
Chuyện đời đâu đó kể cho nhau.                  Hơi Vọng cổ nương bờ tre cao
Đẹp và buồn chia câu Vọng cổ.                                                          vút ….
Em ngọt ngào ta nhận đắng cay cho             Điệu hò … ơ theo nước chảy
                                                                                                    chan hòa .
Và trong đám đờn ca tài tử.                          Năm tháng đã trôi qua.
Có kẻ ngồi im lặng dóng tai nghe.                Ray rức mãi đời ta .
Quê nhà mút tận phương trời khác               Nắng mưa miền cố thổ .
Sầu cũng nguôi theo giọng xuống                Phong sương mấy độ qua  
                                          câu xề !.                                           đường phố.                                         
                                                                      Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất
                                                                                                                 quê .
                    Cao Thoại Châu                                 Sơn Nam .

Mặc dù đã mượn ý và lời của nhà văn Sơn Nam ( nhất là 2 câu cuối), nhưng bài thơ trên của Cao Thoại Châu vẫn kém bài thơ của Sơn Nam quá xa !

Nhớ lại thời xa xưa, nghĩ thương các nhà thơ thời ấy, thơ hay mà đời sống khổ cực …

Nhà thơ Nguyễn Vỹ :    Thời thế bây giờ vẫn gặp khó .
                                      Nhà thơ An Nam khổ như chó .

Nhà thơ, nhà văn Tản Đà : thơ hay, bán ế phải gánh lên Trời bán :
                                       . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
                                       Văn chương hạ giới rẽ như bèo.
                                       Kiếm được đồng lãi thật là khó !
                                       . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
                                       Chư tiên ao ước tranh nhau dặn.
                                       Anh gánh lên đây bán chợ Trời .
                                       . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thật là tội nghiệp .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
(T.M.H.)  Mà bây giờ … Vì sao các Hội Văn Học Nghệ Thuật của các tỉnh ĐBSCL lấy tiền của dân ra để tổ chức rầm rộ cuộc thi thơ để tôn vinh thơ dở là sao ?  (T.M.H.)

Vẫn phải thi. Có thi mới vui chứ ! Nói như ông Trần Mạnh Hảo chả nhẽ bỏ thi hay sao ? Không biết khoản tiền để tổ chức thi thơ nầy là ngân sách của các tỉnh ĐBSCL hay của Hội VHNT trung ương rót xuống, dù là nguồn nào thì cũng là tiền thuế của người dân cả, để khỏi lời ra tiếng vào, lời ong tiếng ve, thị phi thiên hạ …  Tôi có  dề nghị như sau :

Lần tới, khi tổ chức thi thơ, bổ xung thêm các khoản nầy :

- Mỗi bài thơ dự giải : phải nộp lệ phí từ 200 – 500 ngàn đồng/ bài .
- Các bài thơ bị phát hiện đạo thơ phải nộp phạt từ 1 triệu – 5 triệu đồng, tùy theo mức độ đạo nhiều hay đạo ít .
- Trích thưởng lại 50% số tiền phạt cho người phát hiện đạo thơ.

Kinh phí thi thơ là nguồn nộp phí của những nhà thơ dự thi . Không phải xin tiền ngân sách nữa. Đảm bảo giảm bớt được nạn  thơ dở, nạn đạo thơ ….

Việc thi thơ lần tới chắc hẳn sôi động, nhộn nhịp, hấp dẫn hơn …..

Quí vị nghĩ sao ?

Nhớ lại lần thi thơ trước ở Cần Thơ, nhớ lại bài thơ Trăng Nghẹn của Hoài Tường Phong, bài thơ hay , đã chấm đậu giải nhất rồi mà không được nhận giải . Ôi Trăng nghẹn , nay Thơ Nghẹn mãi hay sao ?

“ Làng thơ Đồng bằng sông Cửu Long quê tôi .
Sao vẫn có nhiều nỗi ngậm ngùi ….”   (xin mượn ý Trăng Nghẹn nhé !)

                               21/7/2013  TRỊNH-KIM-THUẤN






                                    


                                                                                                                                                                                            

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog