THẾ SỰ THĂNG TRẦM , QUÂN MẠC VẤN !
Lớn tuổi rồi : ăn, ngủ, nghĩ
ngơi đi, việc đời cứ để trôi qua, nhanh cũng được, chậm cũng không sao ……..
- Nhưng cái vụ ở Thanh Hóa :
1 công ty sản xuất thuốc trừ sâu chôn hóa chất độc hại suốt mười mấy năm liền,
gây ung thư cho dân 2 xã phía hạ nguồn, dân gởi đơn khiếu nại liên tục, mấy
mươi đoàn thanh, kiểm tra … Công ty nầy có hệ thống xử lý môi trường tốt, đạt…
các đơn khiếu nại đó không đúng sự thật, tầm bậy, tầm bạ. Công ty nầy vẫn tiếp
tục công việc của mình ………
.
Không thể chịu nổi, dân chúng
tràn vào khuôn viên của Công ty : đào , bới thì … ôi thôi… khủng khiếp … việc
nầy chính blog có, tà blog cũng có.
- Miền Bắc chịu 1 cơn lũ lớn,
chết mấy mươi người, trong số nầy có cô giáo Lý Thị Hồng ở Sàng Ma Sáo bị lũ
cuốn…(Cơm có thịt của Trần Đăng Tuấn) thử hỏi đây là thiên tai hay nhân tai ?
Rừng đầu nguồn bị tận diệt, nguồn nước thì cạn kiệt …. Khai thác khoáng sản vô
tội vạ …. Thủy điện nhỏ tràn lan, chủ đích là tận diệt rừng….
Đừng trach ông Trời quí vị ạ
! Ông ta đâu có ra lệnh phá rừng đâu ?
Vụ thảm sát ở Thái Bình, mấy
mạng người …. Chỉ vì đất đai… Buồn quá !
Bỏ qua đi : QUẲNG GÁNH LO ĐI,
MÀ “CỐ” SỐNG (xin lỗi cụ Nguyễn Hiến Lê
nhé ! )
Đi tìm anh Tranhung 09, gặp
bài Chính blog và Tà blog của Nguyễn Đại, viết hay và vui…vui …..
Mạn phép mạn đàm với Nguyễn
Đại :
Trong truyện TIẾU NGẠO GIANG
HỒ của Kim Dung, chia 2 phe (lúc nào trên thế giới nầy đều có 2 phe, trong gia
đình tôi cũng thế !) Chính giáo và Ma giáo. Nhưng phe Ma giáo : Nhậm Ngã Hành,
Đông Phương Bất Bại… đâu có chịu mình là ma giáo, tà giáo đâu , mà xưng là Minh
giáo. Nhưng Chính, Tà thì không phân biệt được, đến cuối truyện mới rõ. Cái hay
của ông Kim Dung là ở nơi nầy .
Nhà văn Kim Dung viết truyện
nầy từ năm 1967 đến cuối năm 1969 mới xong, viết hàng ngày trên tờ Minh Báo ở
Hồng Kông. Các nhân vật chính trong truyện là biểu tượng cho 1 nhân vật chính
trị cao cấp thời ấy : Nhậm Ngã Hành , Nhạc Bất Quần là ……. Trên chính trường
Trung quốc .
Được 1 điểm là phe Ma giáo
giết người là nói giết người, không hề chối tội, còn các Chưởng môn Ngũ Nhạc
kiếm phái thì giết người nhiều hơn hết, giết xong đổ lỗi cho người khác ,kể cả
đồng môn, đồng đạo… cả những người thân tín nhất, nạn nhân là những người thân thích với họ nhất : Ninh
phu nhân (vợ Nhạc Bất Quần), Lâm Bình
Chi …
Ông Nguyễn Đại dẫn chứng các
nhân vật phe Chính giáo : Dư Thượng Hải, Diệt Tuyệt sư thái …. Ma giáo lại đầy
ấp những Hướng Vấn Thiên, Dương Tiêu, Lệnh Hồ Xung ….
Xin mạn đàm : Chinh Blog
những kẻ ĐẠI TIỂU NHÂN phải là : Nhạc Bất Quần (biệt danh là Quân tử kiếm), Tã
Lãnh Thiền, Dư Thượng Hải …. Định Nhàn, Định Dật chưởng môn phái Hằng Sơn là người tốt, chỉ hơi khó tánh mà thôi, bà ta
bị gian kế của Tả Lãnh Thiền và Nhạc Bất Quần … trước khi chết giao phó chức
Chưởng môn phái Hằng sơn cho Lệnh Hồ Xung , 1 quyết định vô cùng sáng suốt,
không có tiền lệ của phái Hằng Sơn……. Phái võ nầy từ khai lập phái đến nay đều
là nữ giới .
Tà blog lại đầy ấp những
Hướng Vấn Thiên, Dương Tiêu, Lệnh Hồ Xung…. Phải kể thêm Khúc Dương trưởng lão,
Lưu Chính Phong nữa chứ ! truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ bắt nguồn từ 2 nhân vật
nầy, còn Dương Tiêu và Duyệt Tuyệt sư thái thì nằm ở Ỷ Thiên-Đồ Long ký ……..
……….”Ở thời kỳ 1950, phe
Chính phái có ưu thế tuyệt đối là tha hồ “trói tay đối thủ, rủ đánh boxing”.
Bây giờ thế giới nầy ngày càng phẳng hơn, internet nó đem lại công bằng (mặc dù
Tà blog vẫn thua thiệt ít nhiều do bị chặn). Tiên sư Internet……..” NGUYỄN ĐẠI 9/2013 …………
Tôi có đề nghị nho nhỏ : thay
vì gọi Tà blog, bắt chước ông Kim Dung gọi là Minh blog, thì dù có thua thiệt,
hoặc sập tiệm cũng tự an ủi phần nào ! Qui vị xem sao ?
HOAN HÔ : CHÍNH BLOG : MUÔN NĂM TRƯỜNG TRỊ. NHẤT THỐNG
GIANG HỒ .
13/9/2013 TRỊNH-KIM-THUẤN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét