Từ
Rosa Parks đến Nguyễn Đắc Kiên
Cùng ngày 27 tháng
2, 2013, có hai nguồn tin phát xuất từ hai nơi cách nhau nửa quả địa cầu, nhưng
xem chừng rất gần nhau:
- Tại Điện Capitol, trụ sở Quốc
hội Hoa Kỳ, Tổng thống Obama làm lễ cống hiến Tượng Vinh danh Rosa Parks.
- Tại Hà Nội, nhà báo Nguyễn
Đắc Kiên nhận quyết định “không còn tư cách là phóng viên báoGia đình & Xã hội”.
Từ năm 1776, nước Mỹ đã có bản
Tuyên ngôn Độc lập nổi tiếng thế giới mở đầu bằng câu thừa nhận mọi người sinh
ra đều bình đẳng, tiếp theo là bản Hiến pháp năm 1791 kèm 10 tu chính được coi
là đạo luật nhân quyền căn bản vẫn còn giá trị đến ngày nay. Nhưng một tuyên
ngôn hùng hồn chứa đựng tinh thần cao cả với
một hiến pháp bảo đảm các quyền bất khả xâm phạm của con người không đương nhiên thể hiện một chế độ tốt đẹp và một xã hội công bằng. Tuy có những văn kiện đẹp như vậy, nhưng gần một thế kỷ sau khi lập quốc, Tổng thống Lincoln đã phải chịu đựng cuộc nội chiến thiệt hại hơn sáu trăm ngàn người để giải phóng nô lệ, và thêm gần một thế kỷ nữa, học sinh da đen vẫn không được học cùng trường với học sinh da trắng, và người da đen vẫn không được ăn chung trong tiệm, hay ngồi chung với người da trắng trên xe bus.
một hiến pháp bảo đảm các quyền bất khả xâm phạm của con người không đương nhiên thể hiện một chế độ tốt đẹp và một xã hội công bằng. Tuy có những văn kiện đẹp như vậy, nhưng gần một thế kỷ sau khi lập quốc, Tổng thống Lincoln đã phải chịu đựng cuộc nội chiến thiệt hại hơn sáu trăm ngàn người để giải phóng nô lệ, và thêm gần một thế kỷ nữa, học sinh da đen vẫn không được học cùng trường với học sinh da trắng, và người da đen vẫn không được ăn chung trong tiệm, hay ngồi chung với người da trắng trên xe bus.
Rosa Parks là một phụ nữ da đen
làm nghề khâu vá. Vào tháng 12 năm 1955, bà Parks bị tài xế xe bus bắt đứng lên
nhường chỗ cho người da trắng. Bà nhất định không chịu, ngồi chờ bị bắt. Và bà
đã bị bắt đúng như chờ đợi. Thái độ can đảm của bà đã gây một phong trào phản
kháng sâu rộng, không những trong hàng ngũ người da đen, mà được cả sự ủng hộ
của những người da trắng yêu tự do và trọng sự công bằng. Phong trào đi đến
thắng lợi, và cuối cùng, tượng bà Rosa Parks đã đứng chung với tượng George
Washington tại Quốc hội Hoa Kỳ, vào ngày 27 tháng 2, 2013 – cùng ngày tại Việt
Nam, nhà báo Nguyễn Đắc Kiên mất việc, vì đã can đảm lên tiếng chống lại người
có địa vị cao nhất trong Đảng nắm độc quyền cai trị, là Tổng Bí thư Nguyễn Phú
Trọng.
Để biết thêm sự nghiệp của bà
Rosa Parks, xin trích sau đây ít lời của ông Obama trong diễn từ cống hiến
Tượng:
Sáng nay, chúng ta mừng một
người thợ may, yếu về dáng vóc nhưng mạnh về can đảm. Bà đã thách thức những
sai trái, và thách thức bất công. Bà đã sống một cuộc đời hoạt động và một cuộc
đời có nhân phẩm. Và chỉ trong một lúc, với những cử chỉ giản dị nhất, bà đã
giúp làm thay đổi cả Hoa Kỳ – và thay đổi cả thế giới.
Rosa Parks không giữ một chức
vụ dân cử nào. Bà không làm chủ cơ nghiệp nào; đã sống một cuộc đời xa những
địa vị quyền lực cao cả. Thế mà hôm nay, bà đã có chỗ đứng xứng đáng cùng với
những người đã kiến tạo đất nước này.
Vào một buổi chiều mùa Đông năm
1955, Rosa Parks đã không để người ta đẩy bà ra khỏi chỗ ngồi của mình. Khi
người lái xe đứng dậy bắt bà nhường chỗ, bà đã không nhường. Khi ông ta doạ gọi
người tới bắt, bà nói giản dị “ông có thể làm như thế”. Và ông ta đã làm đúng
như lời đe doạ.
Mấy ngày sau, Rosa Parks thách
thức vụ bắt bà. Một mục sư trẻ 26 tuổi mới đến thành phố, ít ai biết tới, đã hỗ
trợ bà – người đó mang tên Martin Luther King Jr. Hàng ngàn người ở Montgomery,
Alabama, cũng làm như vậy. Họ bắt đầu một vụ tẩy chay – giáo viên và công nhân,
tu sĩ và người giúp việc, dưới trời mưa lạnh cóng và nóng như thiêu, ngày nọ
sang ngày kia, tuần này qua tuần khác, tháng trước đến tháng sau, họ đi bộ hàng
dặm đường nếu cần phải đi, xếp đặt đi chung xe nếu có thể, không màng tới
chuyện đôi chân nứt nẻ, hay mệt nhọc sau cả ngày làm việc – đi bộ cho nể trọng,
đi bộ cho tự do, tiến bước bởi quyết tâm khẳng định phẩm giá của mình đã được
Chúa ban cho.
Ba trăm tám mươi lăm ngày sau
khi Rosa Parks từ chối nhường chỗ của mình, vụ tẩy chay chấm dứt. Những người
da đen đàn ông đàn bà và trẻ em lại lên xe bus ở Montgomery, mới bỏ lệnh kỳ
thị, và ngồi tại bất cứ nơi nào còn chỗ trống. Và với thắng lợi đó, cả một
thành trì kỳ thị, giống như những bức tường ở cổ thành Jericho [1], bắt đầu từ từ sụp đổ.
… Chỉ một mình bà Parks ngồi lì
trên chiếc ghế đó, tay ôm ví, mắt nhìn qua cửa sổ, đợi bị bắt. Giây phút đó cho
chúng ta biết sự việc đã thay đổi như thế nào, hay không thay đổi; chọn lựa
chúng ta đã làm, hay không làm. Như Kinh Thánh đã nói đúng, “bây giờ chúng ta
thấy lờ mờ như trong một tấm gương” [2]. Hoặc vì bất động hay ích kỷ,
hoặc vì sợ hãi hay chỉ giản dị vì thiếu ý hướng về đạo đức, chúng ta thường
sống như trong sương mù, chấp nhận bất công, hợp lý hoá sự bất công và bỏ qua
những chuyện không thể tha thứ.
Giống như người lái xe bus,
nhưng cũng giống như những hành khách trên xe bus, chúng ta nhìn sự việc như
chúng xảy ra – trẻ con đói khát trong một đất nước phong phú, cả một khu phố bị
tàn phá vì bạo động, gia đình nghiêng ngửa vì mất việc hay bệnh hoạn – và chúng
ta bào chữa vì sao không hành động, và chúng ta tự nói với mình, cái đó không
thuộc trách nhiệm của tôi, tôi chẳng có thể làm gì được.
Chỉ một hành động bất tuân lệnh
riêng lẻ của Rosa Parks đã phát động một phong trào. Những bước chân mệt mỏi
của những người đi bộ trên những con đường bụi bặm của Montgomery đã giúp cho cả nước nhìn thấy
những gì trước đây họ như mù loà. Chính nhờ những người đàn ông và đàn bà đó mà
tôi đứng đây ngày hôm nay. Chính nhờ họ mà con cháu chúng ta lớn lên trong một
đất nước tự do hơn và công bằng hơn, một đất nước trung thực hơn với tín điều
của các nhà lập quốc [3].
Bà
Rosa Parks đã bị mất việc sau hành động cứng đầu của mình, và ông Obama đã nói
về bà Parks đúng vào ngày Nguyễn Đắc Kiên mất việc vì thái độ không chịu khuất
phục của mình. Sự trùng hợp về thời gian và hoàn cảnh cho người ta cảm tưởng vụ
Rosa Parks và Nguyễn Đắc Kiên tuy xa nhau về thời gian và không gian, nhưng quá
gần nhau về nguyên do xuất phát. Ngày kết thúc hành động của bà Parks cũng là ngày mở đầu hành động của Nguyễn Đắc Kiên.
Thái độ không sợ hãi của Nguyễn
Đắc Kiên khá giống thái độ can đảm của bà Parks, nhưng trong khi nhìn thấy phần
kết thúc vẻ vang hành động của bà Parks, người ta chưa thể tiên đoán việc làm
của anh Kiên sẽ ra sao. Bà Parks đã đánh động được lương tâm của một số đông.
Những người có cơ hội thức tỉnh này, sau đó đã làm những gì cần phải làm, theo
lương tâm và nhận thức của mình, không phải vì bà Parks, hay theo chân bà. Việc
làm của anh Kiên cũng đã gây được xúc động trong số đông, “Lời Tuyên bố của các
công dân tự do” là một bằng chứng. Nhưng nếu chỉ có thế, việc làm của anh sẽ
chẳng đi đến đâu, và sẽ sớm vào quên lãng.
Bà Parks đã được ghi nhớ và
vinh danh, không phải vì bà là anh hùng hay siêu nhân, mà chính vì hành động
đơn lẻ của bà đã được số đông ủng hộ, đưa đến thành công. Đó là thành công của
quần chúng, bắt nguồn từ một hành vi can đảm cá nhân.
Thái độ can đảm của anh Kiên
bắt nguồn từ cuộc thảo luận về dự án sửa đổi Hiến pháp. Nhưng dù Hiến pháp được
sửa đổi không còn điều 4, nó sẽ không là chiếc đũa thần biến một xã hội tự do
dân chủ và công bằng thành hiện thực. Tuyên ngôn Độc lập của Hoa Kỳ, Hiến pháp
Hoa kỳ là những văn kiện tuyệt vời, nhưng tám năm sau khi bà Parks đã nổi tiếng
về hành vi can đảm của mình, vẫn có ông George Wallace, Thống đốc Alabama,
chính tiểu bang nơi bà Parks sinh sống, lớn tiếng tuyên bố trong diễn văn nhậm
chức của mình trước toà nhà lập pháp tiểu bang vào năm 1963: “Kỳ thị bây giờ!
kỳ thị ngày mai! kỳ thị mãi mãi!” (Segregation now!, segregation tomorrow!,
segregation forever!). Không phải chỉ tuyên bố suông, ngày 11 tháng 6, 1963,
Thống đốc George Wallace đã thể hiện lời hứa qua hành động. Ông đứng chặn trước
cửa University of
Alabama ngăn không cho
hai sinh viên da đen vào trường. Tổng thống John Kennedy phải gửi Vệ binh Quốc
gia tới hộ tống cho các sinh viên này nhập học.
Cho nên, chẳng lấy làm lạ, khi
gần 70 năm trước Việt Nam cũng đã có bản Tuyên ngôn Độc lập với những lời lẽ
tuyệt vời chép lại từ Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ, với tên nước Việt Nam kèm theo
chế độ “Dân chủ Cộng hoà”, với khẩu hiệu “Độc lập Tự do Hạnh phúc”, nhưng ngày
nay vẫn có một Tổng Bí thư Đảng lớn tiếng tuyên bố những ai đòi tam quyền phân
lập, đa nguyên đa đảng, và không chấp nhận độc quyền lãnh đạo của Đảng là bọn
“suy thoái’, cần “xử lý”. Trước đó cả năm, ngày 27 tháng 2, 2012, tại Hội nghị
cán bộ toàn quốc về thực hiện Nghị quyết Trung ương 4, ông Trọng đã tuyên bố về
sự lãnh đạo của Đảng “Trước đây đã như vậy, hiện nay đang như vậy, và sau này
cũng sẽ vẫn như vậy”. Ông Trọng nói như đinh đóng cột, kém gì George Wallace!
Nhưng Hoa Kỳ được như ngày nay,
nhờ họ đã thay đổi không ngừng, kể cả George Wallace. Hai mươi năm sau khi nêu
cao quyết tâm sống chết với chủ trương kỳ thị, vào năm 1982, George Wallace
công khai thừa nhận trước những người da đen, và trước dư luận rằng ông đã hoàn
toàn sai lầm về chủ trương kỳ thị. “I have regretted it all my life.” (Tôi hối
tiếc về điều đó đến mãn đời).
Để không cản đường tiến của Hoa
Kỳ, những người như George Wallace đã phải thay đổi, và hối tiếc việc làm của
mình. Họ không tự ý thay đổi đâu. Chính những người như Rosa Parks, những người
tuy thấp cổ bé miệng, nhưng cùng hành động, đã tạo thành một khối “cao cổ lớn
miệng”, đủ sức bắt những kẻ như Wallace phải thay đổi. Và may thay, ngay cả với
những người như Wallace, thay đổi không phải là chết — như nỗi sợ của Chủ tịch
Nước Nguyễn Minh Triết “bỏ điều 4 Hiến pháp là tự sát” – thay đổi còn là mở
đường sống. Sau khi thay đổi 180 độ, từ chủ trương kỳ thị tới chống kỳ thị,
George Wallace đã đắc cử Thống đốc Alabama lần thứ tư, với sự ủng hộ của đa số
cử tri da đen.
Ai sẽ làm những người như
Nguyễn Phú Trọng và Đảng của ông ta phải thay đổi, để Việt Nam có thể tiến lên? Không cần phải
đợi có những người như Gorbachev hay Yeltsin. Một người như Nguyễn Đắc Kiên,
trong một khoảnh khắc được thôi thúc bởi ý thức trách nhiệm, đã bất chấp sợ
hãi, đương đầu với cường quyền, tạo được sự chú ý trong quần chúng. Như Rosa
Parks, Nguyễn Đắc Kiên đã làm bổn phận của mình, trước hết là bổn phận đối với
mình, không tiếp tục chấp nhận sống nhục, sau là bổn phận đối với xã hội, và
đất nước. Rosa Parks đã tạo được một phong trào, đi đến thành công. Nguyễn Đắc
Kiên có may mắn như Rosa Parks không, điều đó còn tuỳ thuộc vào thái độ của
những người khác. Nếu đa số những người cùng thời với anh chịu tiếp tục cúi đầu
sống nhục dưới quyền tự tung tự tác của một đảng cầm quyền như hiện nay, thì
may lắm, anh sẽ còn là một chú thích nhỏ trong một trang sách báo lịch sử nào
đó.
Phải cần bao nhiêu người, bao
nhiêu hành động cụ thể mới đủ để làm bùng lên ngọn lửa Nguyễn Đắc Kiên đã nhóm?
Trách nhiệm với đất nước và tình yêu tổ quốc không phải là thứ có thể cân đo
đong đếm để có thể trả lời bằng những con số chính xác. Chỉ cần một vụ tự thiêu
của Hoà thượng Thích Quảng Đức để đốt cháy cả chế độ của Tổng thống Ngô Đình
Diệm nửa thế kỷ trước. Cũng chỉ cần một anh Bouazizi tự thiêu đã đủ làm sụp đổ
cả chế độ độc tài của Tổng thống Ben Ali ở Tunisia hai năm trước. Nhưng với
trên một trăm vụ tự thiêu của người Tây Tạng trong hai năm qua vẫn chưa đủ để
tạo chú ý của nhà cầm quyền Bắc Kinh. Chỉ cần một Giải Nobel, Aung San Suu Kyi
đã đủ để thay đổi cục diện Miến Điện, trong khi chủ nhân Giải Nobel Đạt Lai Lạt
Ma vẫn lui tới Bạch Ốc nhưng chưa thể đặt chân trên quê hương mình, và chủ nhân
Giải Nobel Lưu Hiểu Ba chỉ làm chật thêm nhà tù Trung Quốc. Chừng nào độc tài
còn ngự trị, chừng đó người dân chưa làm đủ bổn phận đối với dân tộc mình, đất
nước mình.
Cũng cần nói thêm, không phải
Tổng thống Obama mang mầu da đen, rồi có quyền tự ý ra lệnh làm tượng bà Parks
đem vào đặt ở Quốc hội. Theo đạo luật quy định về việc đặt tượng tại United States
Capitol National Statuary Hall ở Quốc hội Hoa Kỳ, có hiệu lực từ ngày 2 tháng
7, 1864, mỗi tiểu bang được quyền đề nghị hai pho tượng. Chính tiểu bang Alabama từng bốn lần bầu
cho “vua kỳ thị” George Wallace làm thống đốc, đã chi tiền đúc tượng Rosa
Parks. Trong khi tượng Rosa Parks, người phụ nữ da đen đầu tiên, đứng chung với
tượng George Washington, thì George Wallace, dưới mồ với nỗi hối tiếc cả đời.
Để phù hợp với đà tiến của xã
hội, chỉ trong 58 năm, Hoa Kỳ đã “đổi trắng thay đen”. Trong khi ấy, Đảng Cộng
sản Việt Nam
cương quyết: “Trước đây đã như vậy, hiện nay đang như vậy, và sau này cũng sẽ
vẫn như vậy”
Blog QUÊ CHOA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét