Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có một
gia đình bá hộ nối tiếng giàu có nhất vùng. Người người nể phục, nhà cao
cửa rộng, đồng ruộng thì mênh mông bát ngát, thẳng cánh có bay, gia súc thì
từng đàn, lúa chất đầy bồ, trong nhà không thiếu thứ gì, kẻ ăn người ở có tới
chừng mấy mươi người. Cao lương mỹ vị ăn mãi không hết.
Gia đình bá hộ có hai người con, một trai một
gái. Ai cũng khôi ngô tuấn tú, xinh đẹp và nết na. Nhưng rồi tai
họa đã giáng xuống gia đình họ, khi người con gái vì uất ức với mối tình cùng
chàng thi sĩ mà quyên sinh, còn cậu con trai trong một lần đi săn trong rừng
sâu, bất cẩn bị sập bẫy mà trở thành kẻ tàn phế.
Người mẹ vô cùng đau khổ và tuyệt vọng.
Bà sống trong nỗi ám ảnh và oán hờn. Ngày ngày bà ăn chay niệm Phật cầu
xin được bình an và không còn phiền muộn. Rồi một ngày kia, bà cho gọi
tất cả những người dân mang nợ với gia đình bà đến và phán rằng:
- Từ xưa tới nay, gia đình ta ăn ở có trên có
dưới, ai khó khăn ta đều cứu giúp, cho vay bạc và lúa gạo, sau mỗi lần thu
hoạch thì gia đình các ngươi đều có trả nhưng vẫn không thể hết. Nay ta
cho gọi các ngươi tới để xóa tất cả các món nợ từ trước đến nay. Dù nợ nhiều
hay ít. Từ nay trở về sau, giữa gia đình ta và gia đình những nông dân
này không còn bất kỳ món nợ nào.
Những người nông dân nghèo khổ vui mừng khôn
xiết, tay bắt mặt mừng, có những người đã quỳ lạy cảm tạ tấm lòng của bà mà
khóc nức nở, nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp ơn này. Nhưng bà một
lòng từ chối “Kẻ ăn người ở trong gia đình ta nay đã có đủ vì vậy ta không cần
thêm nữa, các ngươi hãy về lo làm ăn và sống cuộc sống như mình mong muốn”
Việc làm này của bà, những tưởng rằng như vậy
thì trong lòng bà sẽ thấy thanh thản nhưng sao vẫn nặng trĩu một nỗi buồn.
Nhân dịp một lần vào viếng chùa, bà đã xin gặp
vị Hòa thượng và bạch rằng hãy cho bà xin một bài thuốc để diệt trừ khổ đau và
phiền não. Vị Hòa thượng mỉm cười hiền hậu nhìn người phụ nữ sang trọng, quý
phái nhưng có khuôn mặt đượm buồn mà nói, bà hãy tìm đến bảy gia đình chưa bao
giờ biết khổ, xin mỗi gia đình một bát nước. Với bảy bát nước đặc biệt
này, tôi sẽ nấu thành một loại thuốc giải cứu những sầu muộn trong lòng bà.
Ngay sau đó, bà lên đường tới thăm gia đình
thứ nhất mà bà quen biết bấy lâu nay, bà nghĩ rằng ắt hẳn gia đình này đang
hạnh phúc và bà có thể xin được một bát nước. Quả là éo le, sau khi nghe
bà trình bày, chủ nhà nhìn bà với ánh mắt ngấn lệ, rằng bà đã đến không đúng
nhà và tìm không đúng người.
Lúc này, người chủ nhà bắt đầu kể về câu
chuyện gia đình, họ đã sống những ngày đau khổ, bất hạnh ra sao, con cái khiến
họ mệt mỏi và buồn phiền như thế nào v.v… Nghe xong, bà lại nói những lời động
viên, an ủi, vỗ về yêu thương trước khi bà tới thăm gia đình khác.
Cả ngày hôm ấy, bà không xin được một bát nước
nào. Nước là thứ đi đâu cũng có thể lấy, dễ tìm nhưng bà không thể xin
được. Gia đình nào cũng có nỗi sầu khổ riêng, không ai giống ai và tất cả
những điều ấy khiến bà chạnh lòng, như một phản xạ rất tự nhiên, của một người
phụ nữ đã trải qua những mất mát những đau thương trong cuộc sống, bà đều nói
lời khích lệ tinh thần, hay đơn giản chỉ là lắng nghe họ tâm sự đề thấu hiểu
những gì họ đã trải qua bằng tất cả tình yêu thương vốn có.
Suốt những tháng ngày sau đó, bà kiên nhẫn đi
xin, nhưng cũng không tìm thấy gia đình nào hạnh phúc thật sự như bà vẫn
thấy. Nơi nào cũng chất chứa nỗi niềm khổ đau và hờn tủi. Bà luôn
bận tâm suy nghĩ làm thế nào để an ủi, giúp mọi người thoát khỏi phiền não, xoa dịu đau thương, và bà đã
quên đi đau khổ của chính mình.
Giờ đây hơn bao giờ hết, bà thấy lòng mình
thật thanh thản, nhẹ nhàng. Khi ta cho đi cũng là khi ta nhận lại nhiều
hơn thế, nỗi buồn sẽ vơi đi khi ta cởi mở lòng mình, đón nhận lời sẻ chia, lời
thân thiện từ những người chung quanh.
Sẽ không có bất kỳ loại thuốc nào có thể “chữa
lành” những phiền muộn trong mỗi thân thể con người. Cách mà vị Hòa
thượng chỉ cho người phụ nữ bất hạnh kia thật sâu sắc và ý nhị. Sự từng
trải, lòng khoan dung, tình yêu thương của một người đàn bà từng làm vợ, làm mẹ của những đứa con, đã giúp bà
nhận ra rất nhiều thứ xung quanh cuộc sống này. Điều mà từ trước tới giờ
bà chưa một lần được biết và thấu hiểu.
Bảy bát nước, bà mãi không bao giờ tìm thấy
nhưng con số bảy cho bà nhiều trải nghiệm đáng quý, nó giống như thiên thần hộ
mệnh dẫn dắt bà đến với những điều bản thân tưởng chừng như không thể.
Nỗi đau mà bà đang chịu đựng rất nhỏ so với những người khác, phải chăng đó là
một điều hạnh phúc?
Đôi khi trong cuộc sống, có những thời điểm mà
tất cả mọi thứ chống lại bạn, đến nỗi bạn cảm tưởng rằng mình không thể chịu
đựng hơn được nữa, nhưng hãy cố gắng đừng buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì
rồi mọi thứ cũng sẽ qua đi. Chính nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho
những người xung quanh, và tất nhiên nó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bản
thân bạn nữa. Điều ngọt ngào nhất bao giờ cũng đến phía sau những nỗi cô
đơn dù không thể diễn tả thành lời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét