30 thg 10, 2015

THƠ : LY BÔI của Võ Phước Triệu .

LY BÔI .

…….Khóc cho vơi đi những nhục hình / Nói cho quên đi những tội tình …….. Bài không tên số 4 – Vũ Thành An .

Viết cho Dương và cho những cánh chim bay mà Long Xuyên – Đà Nẳng là 2 ý hướng đến .

                             Nếu tin yêu chỉ còn như kỹ niệm.
                             Nếu dòng đời là gió lốc cuốn ngày xanh,
                             Hãy khóc đi  cho vơi bớt nhục hình,
                             Nói cho quên những sầu đau một thuở .

                 Khói thuốc nào nồng say ?
                 Ngón tay vàng loang lỡ !

                             Tuổi chúng mình ai ngỡ sẽ long đong ?
                             Mai mốt anh đi ….
                             Có ai hay chừ nước mắt rẽ đôi dòng …
                             Ngày xưa đó có người đòi đong nước mắt .

                 Mai mốt anh đi ……
                 Nghĩa là đêm sẽ mất .
                 Tiếng ca buồn như tiếng nấc xanh xao .
                 Xóm đêm đêm sẽ nhớ lắm đêm nào …
                 Căn gác nhỏ có lời ru theo gió .

                              Tôi đã biết anh từ thuở đó …
                              Và nhiều hơn nữa kể từ đây.
                              Kể từ tôi hiểu đời như lá .
                              Úa giữa mùa Xuân chẳng có ngày …

                 Anh sẽ đi về phương trời khói trắng.
                 Chốn trời mây tím sẽ là quê …
                 Khói thơm là cả trời thương nhớ,
                 Là những buồn tênh những chuyến về ….

                               Tôi biết anh buồn trong nắng xế.
                               Bước chùn giây, phút để hồn mơ.
                               Ước mơ : mình đó, anh còn đó.
                               Ôi nhớ và thương những chuyến đò….
              
                 Anh ước mơ đời thôi cách trở.
                 Lời thương anh ngỏ hóa thành thơ.
                 Em anh cuối chốn xa xăm đó.
                 Góp gió thành thơ… đọc ý chờ …

                                Anh biết khi thuyền xa bến cũ.
                                Sẽ là nhung nhớ, sẽ là quên !
                                Sẽ là thương nhớ thêm hay bớt ?
                                Yêu : biết là cho chẳng đáp đền .
               
                 Tôi biết từ đây thân viễn xứ.
                 Anh buồn hơn nữa lúc chờ thư .
                 Nhưng tôi cũng nghĩ rằng thư đến .
                 Anh hiểu tình quê có đáp đền.

                               Mai mốt anh đi ……
                               Tiễn đưa nhau cũng chỉ mấy thằng.
                               Ngần ấy  đó ……
                               Miền xa xin hãy nhớ .

                   Những kẽ ở tiễn người đi bằng tiếng thở .
                   Với chúc từ : Chim mỏi cánh hãy về quê .
                   Có tình yêu, có kỹ niệm bạn bè .
                   Mong ngày ấy không xa … và sẽ đến .

 SÀI GÒN, ngày 29/3/1971.
Thân tặng Nguyễn Bình Dương.
VÕ PHƯỚC TRIỆU .

Võ Phước Triệu là Nhà văn thuộc Hội VHNT tỉnh An Giang với bút hiệu Thiện Bằng, Ngô Khoai …. Nguyên Thư ký tòa soạn báo An Giang…. Đã mất .


                                 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog