24 thg 10, 2015

THÂN TÀU của Nguyễn Văn Tuấn theo PNTB .



Không biết ông Phùng Quang Thanh có chịu nghĩ rằng đã đến lúc sắp làm bản tổng kết cuộc đời binh nghiệp của mình, ông sẽ có gì để đem kể lại với hàng cháu chắt. Chẳng lẽ ông sẽ mang trang Chân dung quyền lực ra chỉ cho chúng xem mình đã “tích lũy” được trong bao nhiêu năm những của nổi của chìm mà đời chúng rồi ăn không hết? Hay chẳng lẽ ông sẽ kể lại với chúng những câu “nức tiếng” ông đã phát biểu trước người Tàu hoặc trước đông đảo người Việt ngợi ca “bạn vàng” không thèm lựa lời dè dặt mà bất cứ một người dân bình thường nào nghe đến mặt cũng phải đỏ gay? Không thể đoán được ngài Binh bộ Thượng thư nước CHXHCNVN trong những ngày hiu quạnh sắp tới phải đối diện với con cháu nội ngoại như thế nào, nhưng nếu chúng là một lũ cháu chắt được giáo dục theo cách thông thường, tuân theo những quy tắc đạo đức truyền thống, chẳng lẽ chúng lại không biết suy nghĩ về một người thân bậc trên mà lẽ ra chúng có quyền tự hào vì đã cầm trọng trách đất nước trong vòng 10 năm trên phương diện canh giữ nền độc lập của sơn hà xã tắc?
Hay là… Hay là… trường học dành cho con cháu các quan chức cao cấp cộng sản từ lâu đã đảo lộn hết các thứ quy tắc muôn đời nọ? Chẳng hạn kẻ ngợi ca láng giềng cướp nước thì nhà trường phải dạy đấy mới chính là mẫu người yêu nước. Còn người biểu tình chống Trung Quốc xâm lược thì cũng nhà trường ấy sẽ quy ngay vào tội danh “phá rối trật tự” hoặc “diễn biến hòa bình”? Tưởng chỉ có như thế thì những người như ông Phùng Quang Thanh mới có thể bình tâm chơi đùa với lũ cháu con trong quãng cuối đời mà không thấy lương tâm cắn rứt (cũng như đám công an hình sự trên cả nước, hẳn cũng phải được thay nhau đi đào luyện kỹ năng nhiều năm ở Trung Quốc, được nhồi nhét một thứ triết lý bạo hành như thế nào đấy thì mới giết người vô tội như cơm bữa mà không chút ghê tay). Nhưng chắc là dù thế nào đi nữa thì một người như ông Phùng Quang Thanh cũng phải dùng đến những loại thuốc an thần đặc biệt để có thể quên đi những câu ông đã phát biểu “lỡ lời” trong quá khứ, hoặc những hành vi “gần gũi” vượt quá mức cần thiết khi có dịp hầu cận các vị đại diện “thiên triều”. Nếu không, với một con người có trí năng bình thường thôi, nhiều khi trong giấc mộng bất chợt nhớ lại, cũng đã phải giật mình thon thót. Bệnh viện 108 chắc là đã chuẩn bị một đội ngũ BS chuyên biệt để xử lý những trường hợp “rối loạn thần kinh phức tạp” như vậy.
Thú thật, điều chúng tôi vẫn lo cho ông Bộ trưởng Quốc phòng cũng như rất nhiều người trong hàng ngũ đảng viên CS chóp bu đang nắm giữ quyền lực, không phải là ở sự ngấm ngầm đối chọi nhau đến bươu đầu mẻ trán trong thời gian hoạt động chính trường, mà là quãng đời nhàn tản sau đấy.
Bauxite Việt Nam
Thân Tàu

Trong chính trường Việt Nam, hình như thời nào cũng có một nhóm thân Tàu, và nhóm này tồn tại bên cạnh các thế lực thân một vài ngoại bang khác. Thế lực thân Tàu có vẻ rất ngang nhiên, không thấy xấu hổ, và cũng chẳng cần giấu giếm. Họ làm thơ ca tụng Tàu và Mao Trạch Đông (một kẻ giết hàng triệu người). Họ tôn sùng Tàu như là mẫu quốc. Thấp hơn chút, họ xem Tàu là bạn. Chẳng hạn như trong một lá thư của ba ông giáo sư lưu hành trên mạng mới đây, họ chỉ trích phát biểu "hữu nghị viển vông" của ngài Thủ tướng, và lớn tiếng cho rằng Thủ tướng làm phương hại đến tình hữu nghị Việt Trung!

Bất cứ ai có chút suy nghĩ mà đọc lá thư của ba vị này thì sẽ thấy rất... tâm tư. Ba người tỏ ra rất bảo thủ, giáo điều, và thờ Mác Lê Mao đến cùng. Họ xem Tàu cộng là "anh em một nhà". Đa số người Việt không ưa Tàu cộng, và xem Tàu là một mối đe doạ thường trực (theo một điều tra xã hội mới đây) chắc có vấn đề với cái nhìn về Tàu của 3 ông giáo sư này. Tôi nghĩ hàng vạn gia đình có người hi sinh trong trận 1979, hay trận Gạc Ma, thì khó mà xem Tàu là anh em được. Anh em mà như thế thì ai cần thêm kẻ thù?

Nhưng ba ông giáo này không phải là trường hợp cá biệt. Trước đó, có một ông đại tá phó giáo sư tiến sĩ cũng dành cho Tàu nhiều câu rất ưu ái: “Trung Quốc đã từng nhường cơm sẻ áo dành cho chúng ta từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ đôi dép để chúng ta giành thắng lợi trong kháng chiến chống Pháp và thắng Mỹ” (Trích phát biểu nổi tiếng của Trần Đăng Thanh). Ông này có lẽ nói đúng, nhưng chưa đủ, vì ông chưa nói chính Tàu đã chiếm đất ta, chiếm đảo ta, và giết hàng vạn lính của ta. Thật tiếc là ông chỉ nói 1 chiều!

Ngay cả đồng nghiệp của ông đại tá kia là ngài đại tướng Phùng Quang Thanh cũng ưu ái dùng chữ "bạn" cho Tàu. Cách đây không lâu, khi sang phó hội bên Tàu, ngài tướng 4 sao này nói "Bạn đón tiếp ta rất nhiệt tình, trọng thị, chu đáo và rất hữu nghị"(1). Tôi nghĩ chắc chắn ông nói đúng: Tàu tiếp ông rất trọng thị. Nhưng ngay sau khi họ tiếp ông thì ngư dân ta bị quân đội của chúng quấy nhiễu và cướp tài sản.

Phải nói là ngài tướng 4 sao này rất ái Tàu. Ái Tàu một cách nhất quán, trước sau như một, và làm phát ngôn viên cho Tàu luôn. Chẳng hạn như mới [cách] đây mấy ngày, ông nói một câu làm sững sờ người đọc, rằng "Đặc biệt trong cuộc gặp lần này Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc cũng nêu ra vấn đề là dù Trung Quốc có phát triển lớn mạnh đến đâu cũng không xâm lược các nước láng giềng trong khu vực"(2). Người đọc sững sờ vì câu này đáng lí ra là của viên tướng Tàu (hay của một kí giả nào đó), chứ đâu phải xuất phát từ một vị thống lãnh quân đội Việt Nam. Câu nói đó còn hàm chứa một cái gì từa tựa như là ngây thơ.

Thú thật, tôi không hiểu các bác ấy có nhớ đến những phát biểu của Mao Trạch Đông hay Đặng Tiểu Bình? Họ Mao chẳng giấu giếm gì ý định "Chúng ta phải giành cho được ĐôngNam châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malayxia vàSingapore"(3). Còn kẻ lưu manh Đặng Tiểu Bình thì từng tuyên bố "Việt Nam là côn đồ, phải dạy cho Việt Nam bài học”. Những kẻ xâm lược chúng nói về nước mình một cách trịch thượng và xấc xược như thế, vậy mà có người mình lại xem chúng là "bạn" thì phải nói là quá khó hiểu!

Mình không có tự trọng thì đừng kì vọng người ta tôn trọng mình. Cho dù có nhiều người Việt xem Tàu là bạn, nhưng chắc gì giới lãnh đạo Tàu xem Việt Nam là bạn. Có lẽ trong thâm tâm, họ xem thường những người xem họ là anh em. Những người thân Tàu có ai còn nhớ câu nói khẳng khái của Trần Bình Trọng như tát vào mặt kẻ thù "Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc".

NGUYỄN VĂN TUẤN .
=====

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog