Diệt chuột
Chả là nhà tôi có ông chuột to lắm, không hiểu chui vào bằng cách nào. Lý ra tôi kệ mẹ ông và thu vén cho một góc sinh tồn nơi xó bếp. Việc ông nhặt hạt rơi hạt vãi rồi đẻ cái sinh con là niềm hân hạnh và đạo đức của tôi. Nhưng đcm ông rất mất dạy, chỉ thích chui lên tầng hai hủ hóa với tôi bằng những hành vi vô cùng côn đồ khả ố là gặm chân và ỉa bậy ra chăn. Điều này làm tôi vô cùng khó chịu bởi đó là việc của con " ngan già " và thằng nhãi ranh còn tanh cuống rốn.
Tôi mua bẫy về đặt nhưng ổng không vào dù bên trong là miếng thịt bò nướng thơm nhức nhối. Bẫy dính ông cũng không thèm thò chân. Tôi đi chợ Bưởi mua một con mèo nhưng được ba hôm ổng dọa cho mà lăn ra chết tốt. Mua anh Bạch Cún về thì đêm đêm sủa nhặng lên vì sợ rồi rúc cầu thang nằm im như thóc giống. Mẹ kiếp!
Tôi đem muộn phiền này tâm sự với một tình yêu. Nàng gửi cho mớ hình hài tự sướng qua Phất - búc kèm theo lời nhắn " hãy in em ra và rải khắp nhà". Tôi rắp tâm định làm theo hướng dẫn nhưng lại sợ đuổi được con chuột thì con " ngan già " cũng... ra đi. Hoy, chả dại.
Một chiều buồn bã diệu vã với ông bạn, thức nhắm chính là " nói xấu vợ ". Các bợm nhậu nếu thiếu mồi thì đem vợ ra nói xấu thời uống sẽ rất ngon. Kinh nghiệm ba đời nhà tôi truyền lại đấy, không đùa được.
Bạn tôi bảo:
Ra đường sợ nhất công nông
Về nhà sợ nhất vợ không mặc gì.
Tôi nghe sướng quá, tý nữa thì rú lên như bác Hồ gặp được luận cương. Phải rồi, vợ già mà khỏa thân thì đến chồng còn sợ nữa là chuột. Óc tôi lóe lên những chân lý kinh hoàng.
Tôi nịnh vợ tôi hãy khỏa thân ngồi góc cầu thang. Để làm gì các bạn biết không? Đuổi chuột. Hay nói đúng hơn là ông chuột trông thấy sẽ sợ mà chạy đi. Con "ngan già" rỉa rói tôi như quạ ăn xác thối nhưng vì sự nghiệp diệt chuột vĩ đại nên cũng cam lòng. Nàng phệt một đống chân cầu thang trong nỗi miền hoang mang và e ấp. Nhưng giời ạ, nào có ăn thua. Còn tôi, một ông chồng khỏe mạnh, tí nữa thì ngã lăn ra vì suy hô hấp cấp.
Buồn tình tôi mở blog ra chơi, bất chợt đọc lại bài đã biên hồi giữa năm. Tôi quất lại đây như một sự giãi bày đầy ai oán.
***
Chuột: Dạ, bọn em ở trong bình ạ.
Phọt _Phẹt: Thằng bình đâu? Mày mới 84 tuổi, chưa quá trăm năm để được gọi là đồ cổ sao đã đổ đốn cho lũ chuột làm tổ trong đấy là thế nào?
Bình: Dạ, bá cáo anh vì ở trong này chúng được an toàn ạ. Chủ nhà trưng em làm cảnh nên chỉ lau bóng bên ngoài mà chả mấy khi ngó vào bên trong.
Phọt _ Phẹt: Thôi được rồi, để tao bảo bác cả lôi chúng ra giết sạch. Hôi hám quá.
Bình: Bác cả anh biết đấy nhưng sợ hay sao ấy mà chả dám làm gì. Thi thoảng có con ngớ ngẩn chui ra giao cấu vặt thì mới vác dép hò nhau đuổi.
Phọt _Phẹt: Có đập chết được con nào không?
Bình: Toàn làm bị thương thôi ạ. Tổ mất công đi... nhặt dép.
Phọt_Phẹt: Để tao bảo bác cả. Bác cả ơi, bác cả?
Bác Cả: Gì đấy? Không thấy tao đang nghiên cứu chân kinh " Phê & Tự phê" à mà rống lên như lợn chọc tiết thế, hả hả?
Phọt_Phẹt: Bác bác, chuột trong bình nhiều lắm. Cháu với bác tìm cách diệt sạch chúng đi cho đỡ hôi nhà.
Bác Cả: Tao biết rồi. Phải bình tĩnh tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược. Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa.
Phọt_Phẹt: Thế bác đã nghĩ ra cách gì chưa?
Bác Cả: Không thấy đang nghiên cứu chân kinh " Phê & Tự phê" để diệt chuột đây à?
Phọt _Phẹt: Giời ạ. Bọn này chỉ có phóng hỏa thiêu sống hoặc nấu nước sôi dội chín may ra mới chết chứ kinh kệ giải quyết vấn đề gì?
Bác Cả: Anh hung hăng, duy ý chí lắm. Phải bình tĩnh tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược. Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa.
Phọt_Phẹt: Thế thì không diệt được chuột đâu. Để đạt được mục đích, cái gì cũng đều có giá phải trả cả. Bác vừa muốn diệt chuột, vừa muốn không làm vỡ bình thì e đó là điều viễn sự và viễn tưởng. Ai lại có cái chuyện chẳng mất gì mà lại được lắm thứ thế?
Bác Cả: Anh không phải dạy khôn tôi. Phải bình tĩnh tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược. Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa.
Phọt_Phẹt: Giời ạ, bác già rồi, lắm lúc lú lẫn bỏ mẹ.
Bác Cả: A, tiên sư cái thằng này. Bố láo thây. Nói cho hay, việc nhà ông chứ không phải việc nhà mày, nhá. Biến đi, đến giờ tao đi họp chi bộ để phổ biến nghị quyết rồi. Phải bình tĩnh tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược. Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa.
Phọt_Phẹt: ( gõ coong phát vào thằng bình, nghe lũ chuột chít chít hoan ca bài " đảng đã cho ta một mùa xuân". Xong rùi cút thẳng. Thề dí buồi đến nhà bác cả chơi nữa. Và bỏ nghề thợ hót để chuyển sang nghề buôn bình và bán thuốc chuột. Buôn bình tất nhiên để cho thiên hạ sử dụng hoặc biện bày, còn thuốc chuột không phải để diệt chuột mà là kê đơn cho những người có hội chứng lú. Uống vào đảm bảo khỏi ngay vì thăng một phát thẳng lên...nóc tủ )
Đúng rồi, tôi phải mua bình về cho ông chuột ông ấy nấp. Có nơi an cư thì ổng sẽ lạc nghiệp và không phá phách. Tôi sang tít Bát Tràng đặt một mớ với nhiều hình hài hoa văn đẹp đẽ. Thôi thì nhất cữ lưỡng tiện, vửa đuổi được chuột mà lại đẹp nhà. Tôi rải khắp, từ tầng một cho đến tầng ba.
Nhưng giời ạ, ban ngày ổng nấp kín ở trong còn ban đêm lại tung hoành dữ dội hơn trước. Địt mẹ, tôi phát điên lên mất.
Tôi sang nhà bác cả than phiền và mong bác bày cách cho. Dẫu sao thì người già cũng có nhiều kinh nghiệm. Những tưởng bác ghét tôi mà xua đuổi ai ngờ lại được đón tiếp nồng hậu và giảng cho ra rả về chuột bọ kiến sâu. Tôi đau đầu lắm nhưng cũng cố mà lắng nghe, tất cả vì sự nghiệp diệt chuột vĩ đại. Chán chê đi thì cho tôi bức hình của bác lồng trong khung kính, dặn hãy đem về treo nghiêm ngắn trong nhà là hết chuột. Tôi y lời.
Tài lắm các thánh ạ, ông chuột trong nhà đã lăn ra chết tốt. Và tôi ngẫm ra rằng, chỉ có chuột mới đuổi được...chuột, hehe.
______________
.....