Gần đây, một lương y nức tiếng mát tay nhận thấy ngày càng xuất hiện nhiều bệnh nhân nhiễm chứng ôn hàn: người khai “lạnh bụng”, kẻ nói bị “lạnh gáy”, có bệnh nhân bảo “lạnh toàn thân”! Với y thuật của một thầy thuốc đã hạ sơn giúp đời gần nửa thế kỷ, ca nào ông cũng trị được, cho đến khi gặp những bệnh nhân khai bị chứng “lạnh lưng”.
Sau nhiều đêm thức trắng mà không tìm ra cách chữa, ông quyết định về núi hỏi sư phụ. Sư phụ vuốt râu hỏi lại:
- Thế con trị các loại ôn hàn theo cách nào?
- Thưa, nếu bệnh nhân khai lạnh bụng thì đích thị nhiễm chứng “ăn không từ thứ gì”, con chỉ cần khuyên họ “chừa lại chút cháo” là xong!
- Giỏi! Thế còn với người lạnh gáy?
- Đó là những kẻ kiếm lợi bất chấp đạo lý nên lúc nào cũng nơm nớp sợ pháp luật sờ gáy, con chỉ cần trích máu tham cho chảy ra bớt là bệnh thuyên giảm.
- Hay! Còn trường hợp lạnh toàn thân?
- Trường hợp này tưởng khó mà lại dễ. Đó là những quan chức quanh năm suốt tháng ngồi phòng máy lạnh, đi xe máy lạnh, ăn chơi cũng chỉ tới nơi có máy lạnh. Ai nghe lời con chịu khó mỗi ngày bỏ mươi phút ra đường chứng kiến người dân lam lũ một nắng hai sương là bệnh giảm tức khắc. Tóm lại, bệnh nào con cũng trị được, cho đến khi xuất hiện chứng lạnh lưng...
Vị sư phụ vò râu bứt tóc một hồi thì chợt nghĩ ra điều gì:
- Thế những người bị bệnh ấy có phải đều tóc cháy, da đen, tay chân tanh tưởi mùi cá?
Lương y kinh ngạc:
- Sư phụ quả thần y! Đúng rồi, họ khai với con rằng mỗi lần ra khơi đánh cá, dù gió biển thổi phía nào thì sau lưng họ vẫn lạnh ngắt! Thầy đã biết nguyên nhân ắt phải có thuốc trị?
Sư phụ thở dài:
- Xưa có tứ chứng nan y, bệnh con nói là chứng thứ năm mới phát đó con!
Người già chuyện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét