16 thg 9, 2015

Mùa Trung Thu cũ. của Người Buôn gió .

Mùa Trung Thu lâu lắm rồi, có một thằng bé vào giáp những ngày Trung Thu. Cậu bé không có đồ chơi, cậu nhìn đám bạn hàng xóm có những cây đèn ông sao, kiếm nhựa, súng phun nước đầy thèm khát. Mùa Trung Thu trước đó bố cậu còn ở nhà, cậu cũng có cây kiếm nhựa. Trung Thu này cậu lấy một cái que dài, và một mẩu que ngắn buộc ngang làm kiếm để chơi cùng lũ bạn hàng xóm.

Buổi tối cậu vẽ những món đồ chơi ao ước lên tờ giấy, gấp nó lại bỏ vào gầm cầu thang. Cậu nghĩ rằng sáng mai khi tỉnh giấc, những món đồ chơi trong tờ giấy sẽ biến thành thật như câu chuyện cây bút thần của Mã Lương.

Nhưng sáng ra mẩu giấy vẫn chỉ là những mẩu giấy, cây kiếm bằng que tre bị sổ mất chỗ buộc ở ngang tay cầm, nó thành cái que chả giống kiếm gì cả.

Bố cậu ở trong tù, cậu không biết nhà tù là cái gì, chỉ biết đó là nơi bố đang ở và không thể ra được chỗ đó để về mua đồ chơi cho cậu.


------------------------


Bây giờ Việt Nam sắp gia nhập TPP, việc đảm bảo cho quyền lợi người lao động là yếu tố đầu tiên trong việc gia nhập TPP của Việt Nam.

Công đoàn độc lập tuy rằng hiện còn đang trong suy nghĩ, phác thảo của một số người. Nhưng bóng dáng của nó dường như đã có phần gần hơn và rõ rệt hơn.

 Việt Nam sẽ có những Công Đoàn bảo vệ quyền lợi của người lao động nhiều hơn. Mặc dù những công đoàn ấy còn phải chịu sự chi phối, giật dây của Đảng CSVN rất lớn. Phải nhiều năm nữa Công Đoàn Việt Nam mới thực sự độc lập.

Những ít ra sẽ không còn cảnh người nữ công nhân đình công để đòi tăng bữa ăn trưa thêm vài nghìn đồng lẻ nữa.

Ngày 23 tháng 6 năm 2011 những nữ công nhân ở nhà máy Giai Đức, Hà Tây cũ đình công đòi cải thiện bữa ăn trưa. Bảo vệ công ty đã dùng xe ô tô lao thằng vào đám nữ công nhân này khiến 1 người chết và nhiều người bị thương. Nữ công nhân chết tên là Nguyễn Thị Liễu có hai đứa con nhỏ, chồng bị thần kinh. Trong số những người bị thương có cô Nguyễn Thị Huệ đang mang thai.

Theo lời khai ban đầu của bị cáo có đoạn.


''  Minh nhận được điện thoại của trưởng phòng tổ chức hành chính đề nghị bằng mọi giá phải đưa ôtô vào trong. Nhận được chỉ thị, Minh đã đuổi lái xe xuống và tự mình điều khiển xe mặc dù không có bằng lái.''

http://www.baove.org/tin-tuc/ngan-cong-nhan-dinh-cong-bao-ve-lai-xe-dam-chet-nguoi/

Nhưng khi ra toà, đoạn nhận được chỉ thỉ bằng mọi giá của trưởng phòng tổ chức hành chính không được nhắc đến. Tất cả những chi tiết liên quan đến công ty đều được công an, viện kiểm sát, toà án loại bỏ. Mọi tình tiết chỉ tập trung vào người bảo vệ đã tự ý lái xe đâm chết công nhân.

http://www.nguoiduatin.vn/an-chung-than-cho-bao-ve-lai-xe-tai-dam-cong-nhan-a40493.html


Nếu nhà nước có luật đình công, biểu tình, có công đoàn độc lập chắc hẳn sẽ không có những chuyện đàn áp kiểu như vậy. Mọi yêu cầu của công nhân sẽ được thực hiện theo đàm phán sòng phẳng đôi bên. Nhưng vì muốn bảo vệ chế độ chuyên chế bằng cách phòng ngừa tất cả mọi thứ, kể cả những thứ xa lắc lơ mà chế độ Việt Nam coi đình công, biểu tình là xấu xa, phạm pháp. Bởi thế mới dẫn đến cách xử lý đình công của Lê Tuấn Minh bảo vệ công ty Liễu Giai.

Lê Tuấn Minh chắc hẳn đã tiếp thu những tư tưởng thù địch với biểu tình, đình công của ĐCSVN được tuyên truyền đầy rẫy trên mọi phương tiện, được chứng kiến những cuộc trấn áp đình công, biểu tình bằng dùi cui, hơi cay và nhà tù. Bởi thế tâm lý của Lê Tuấn Minh phóng xe ô tô lao vào đám nữ công nhân là tâm lý xông thẳng vào quân thù, đè nát bọn phản động âm mưu gây rối.

không có những tuyên truyền nhồi nhét thù địch như thế của ĐCSVN với đình công, bảo vệ Lê Tuấn Minh không thể nào có diễn biến tâm lý điên cuồng đến tàn bạo như vậy.



Nếu sau này VN có công đoàn , nghiệp đoàn độc lập. Xin hãy thắp một nén nhang để tưởng nhớ người nữ công nhân bị ô tô cán chết khi đình công đòi quyền lợi rất nhỏ bé, khiêm tốn là vài nghìn đồng cho một bữa ăn. Cuộc đấu tranh nào cũng có những hy sinh, cái chết dưới bánh ô tô của chị Liễu nhìn nhận đúng nghĩa đó là một hy sinh trong công cuộc đòi hỏi quyền lao động của công nhân, quyền đòi hỏi có công đoàn độc lập. Chỉ để bóng dáng của một công đoàn bảo vệ người lao động hiện rõ hơn một chút trong đầu những nhà lãnh đạo Việt Nam, không phải có những án tù của bao nhiêu người như Đỗ Minh Hanh, Đoàn Huy Chương, Hoàng Quốc Hùng mà còn có cả những cái chết bi thương, đau xót như chị Nguyễn Thị Liễu ở Chương Mỹ, Hà Tây.



Nhưng hôm nay là câu truyện về Trung Thu, mùa yêu thương của những đứa trẻ.

Chị Liễu mất đi, để lại hai đứa con nhỏ và một người chồng ngẩn ngơ vì bệnh thần kinh. Trung Thu năm 2012 anh em NoU đã có cuộc đến thăm và trao quà cho hai cháu nhỏ, cũng như trước đó nhờ  văn phòng luật INTERLA miễn phí cho gia đình chị Liễu để đòi quyền lợi cho hai cháu.




Chị Tuyết Úc và chị Bùi Hằng trao qua cho hai cháu con chị Liễu.


Ngôi nhà của gia đình chị Liễu, hiện giờ hai cháu con chị đang sống với bà nội và người bố ngẩn ngơ trong ngôi nhà này.

Hôm qua tôi quyết định bán chiếc đồng hồ mới mua được mà tôi rất thích, để lấy tiền mua quà cho hai cháu.


Có thể ai đó sẽ nghĩ tôi làm trò, vì tại sao tôi phải bán cái đồng hồ mình thích đi mà không đưa thẳng tiền mặt cho các cháu. Thực sự thì suy nghĩ đó có lý, bởi tôi không đến nỗi thiếu 4 triệu VND cho các cháu mà đến nỗi phải bán đồng hồ như có vẻ thảm thương lắm.

Những hãy đọc lại đoạn mở đầu bài viết này về một cậu bé năm xưa không có đồ chơi trong mùa Trung Thu.

Bây giờ tôi không còn bé để chơi kiếm nhựa, súng phun nước. Tôi chơi kính đeo mắt, đồng hồ. Chiếc đồng hồ với tôi bây giờ cũng chỉ như cái kiếm nhựa ngày xưa. Cái kiếm nhựa mà tôi mơ ước trong mùa Trung Thu không có bố.

Lúc này tôi là đứa trẻ, chia sẻ cho đứa trẻ khác không có mẹ một món đồ chơi trong mùa Trung Thu. Nếu bạn đọc những gì tôi viết theo tư duy của người lớn, có lẽ bạn không bao giờ hiểu được việc tôi làm. Trong cuộc đời này, dù khuôn mặt tôi không còn chỗ nào để phong sương in dấu nữa, tôi vẫn thảng khi hành động, suy nghĩ như một đứa trẻ

NGƯỜI BUÔN GIÓ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm thông tin blog