Một bạn đọc của Chú Tễu phản hồi thú vị như sau:
Qua chuyến đi của ông Trọng sang Hoa Kỳ lần này, ta thấy nổi lên mấy vấn đề sau:
1- So sánh các chuyến thăm của cụ Tổng cũng như một số đoàn cấp cao khác của VN sang Tầu, ta thấy không khí rất trang nghiêm, căng thẳng và gượng gạo. Nói chuyện gì cũng dập khuôn, nào là “láng giềng, hữu nghị”, nào là “4 tốt, 16 chữ”, nào là “vì đại cục”. Sao thăm người “anh em, tồng chí” mà phải như vậy?
1- So sánh các chuyến thăm của cụ Tổng cũng như một số đoàn cấp cao khác của VN sang Tầu, ta thấy không khí rất trang nghiêm, căng thẳng và gượng gạo. Nói chuyện gì cũng dập khuôn, nào là “láng giềng, hữu nghị”, nào là “4 tốt, 16 chữ”, nào là “vì đại cục”. Sao thăm người “anh em, tồng chí” mà phải như vậy?
Ngược lại, qua chuyến thăm của cụ Tổng vừa rồi sang HK, ta thấy cụ rất thoải mái, cười tươi (mặc dù có lúc cảm thấy như cụ bỡ ngỡ, ngơ ngác như khỉ về đồng bằng, nhưng chắc là do lạ lẫm với xứ sở tự do, dân chủ mới mẻ này quá). Các quan chức cấp cao tiếp cụ, từ ông TT đến Phó TT đều chủ động tạo ra cho cụ một không khí thoải mái và tự nhiên nên cụ ăn nói cũng mạch lạc, không như khi ăn nói với họ Tập.
2- Bộ ghế tiếp khách của ông chủ nhà trắng vô cùng giản dị, 2 cái ghế da bình thường với tay tựa nhỏ, không như các ghế ngai vàng tại VP trung ương đảng của cụ và tại văn phòng chính phủ của ông TT Dũng. Vì vậy mà cụ Trọng phải bỏ thói quen khi ngồi tiếp khách ở nhà là: lưng tựa ngai vàng, 2 tay đặt lên hai tay tựa ghế bản rộng, tư thế oai phong lắm. Giờ cụ phải bắt chân chữ ngũ, không được ngả lưng thoải mái. (còn thua ngai rồng của lão cựu tổng Nông Đúc Mạnh trọc phú- Lãng tử chú)
Người ta giầu có là thế nhưng trang bị phòng đón khách lại rất giản dị, đơn sơ. Mấy ông lãnh đạo CSVN cũng nên học hỏi họ mà đừng phô trương, hình thức.
Đặng Xương Hùng
Đàm phán về hình thức lễ tân đón tiếp là nỗi khổ của ngoại giao Việt Nam mỗi khi chuẩn bị cho chuyến đi của một vị quan chức cao cấp đi thăm nước ngoài.
Ở trong nước các vị đều thuộc hàng hét ra lửa, đi đâu cũng kẻ rước người đưa, tiền hô hậu ủng. Nhưng khi ra nước ngoài các vị chỉ thuộc hàng khách không mời mà đến. Nên thật là khổ cho các sứ quán đến xin xỏ, nài nỉ lễ tân của bạn. Các đoàn tiền trạm để chuẩn bị cho các chuyến đi này, nội dung chuyến đi thì thông qua nhanh chóng, phần lễ tân thì vô cùng vất vả. Điện đi, điện lại nào là bạn chỉ chấp nhận đón tiếp thế này thôi, nào là cố gắng đề nghị bạn nâng cao lên cho xứng tầm chức vụ. Nhiều khi cán bộ đi đàm phán phát ngượng về những phát biểu thẳng thắn của bạn.
Chắc chắn Đại sứ Phạm Quang Vinh cũng đã vất vả không kém. Và hình thức đón tiếp ông Trọng ở sân bay là cao nhất trong khả năng của ông Vinh rồi.
Thảm đỏ hay không thảm đỏ cũng chỉ là những cố gắng gỡ gạc sứ quán tại Mỹ muốn làm đẹp lòng thêm ông Trọng mà thôi. Bạn không làm thì mình tự làm, tự sướng, nhằm nâng cao sĩ diện mà người trong cuộc ngấm ngầm hiểu nhưng không dám nói ra. Thông tấn xã Việt Nam cũng thế thôi, cũng là thiện ý, chả gì đây cũng là chuyến đi lịch sử để đời của ông. Chỉ tội đông người nhìn vào quá. Nhưng thôi, cho dù thiện ý hay ác ý thì cũng chứng tỏ là toàn dân, cả trong và ngoài, rất quan tâm đến chuyến đi của ông. Thậm chí mong đợi của họ giống nhau đó là một sự đổi thay cho Việt Nam sau chuyến đi này. Người thì mong nó đổi thay theo hướng này, người thì mong nó đổi thay theo một hướng khác.
Hãy quen dần với tư duy phương Tây đi, nội dung mới là quan trọng, lễ tân chỉ là hình thức.
Dân tộc này, cả người quý ông, lẫn người ghét ông đều mong ông làm điều gì đó khác hẳn với những gì ông đã làm từ trước đến nay.
Chúc ông thành công
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét